XtGem Forum catalog
Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322580

Bình chọn: 7.00/10/258 lượt.

lui lại quên mất gương mặt của đằng ấy, không giữ lại

được, thật là không thể giữ lại được ah. Phải lấy dao khắc tranh lên đó

mới xem như là diệt hoạ tận gốc, bằng không kiếp sau đầu thai làm người

khéo lại đi gieo tai hoạ cho con gái nhà người ta.”

Nói thì nói thế

nhưng trong tay từ lúc nào đã cầm một đống băng dán cá nhân, trêu chọc

xong lại vẫy vẫy tay ra hiệu cho Thẩm Tấn đến gần.

Lại nói chuyện

buổi tối ngày hôm đó, đứa con trai ngày thường luôn luôn ngoan ngoãn

nghe lời, hiền lành ít nói của nhà họ Tần quả thật khi xuất đầu lộ diện

đã gây ra một sự kinh ngạc lớn. Mặt mày chỗ xanh chỗ tím, đầu tóc bù xù

rối tung, khoé miệng sưng to rướm máu, áo sơ mi trước ngực nút mất nút

còn. Mẹ Tần Ương đang ngồi mát-xa chân bằng máy thấy thế thì thất kinh,

vứt máy chạy ngay ra cửa, việc đầu tiên làm chính là tóm lấy thằng nhóc

trước mặt, giở áo kiểm tra cái bớt sau lưng, xem xem có đúng thật là con trai nhà mình hay không. Sau đó thì luýnh quýnh tay chân, phần tìm rượu thuốc, phần vắt khăn nóng, một bên ôm cứng đứa con mới lớn lên được tí

tuổi đầu một bên hối hả sai biểu ba Tần Ương đủ chuyện này chuyện nọ.

Mọi việc cứ thế bị Tần gia phu nhân làm ầm lên đến hơn một buổi trời mới lắng dịu đi đôi chút.

Song, Tần lão gia quả không hổ danh là một

người đàn ông tốt bắt kịp tư tưởng tân tiến của thời đại, trước sự quýnh quáng ầm ĩ của bà nhà, chỉ dõng dạc phán một câu: “Thời buổi hiện nay,

tụi con trai đánh nhau không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Thái hậu đại nhân ở bên kia nghe thấy vậy, đá mắt nhìn sang một cái, lập

trường ủng hộ hay phản đối còn chưa rõ đã vội mang trọng trách người

đứng đầu một gia đình ra làm cái cớ lui quân cho mình, vừa cười ha hả

vừa bước vội xuống nhà bếp: “Má đi xem trong bếp có còn nước nóng hay

không? Ha ha…”

Đến trường, cô chủ nhiệm lớp vừa trông thấy Tần Ương,

tim trong ngực đã đánh thót lên một cái, giờ lên lớp không tiện chuyện

tư xen chuyện công nên im lặng chẳng nói, hết giờ ngay lập tức cố ý ghé

lại quan tâm thăm hỏi: “Làm sao lại ra nông nỗi này? Có nặng lắm không?

Còn có chỗ nào bị thương nữa không?”

Cảnh ấy để cho Thẩm Tấn trông

thấy, ánh mắt lập tức ánh lên một tia tinh quái, giả thành một giọng eo

éo không giống ai ngân nga hô hào: “Chao ôi, thái tử gia, mau mau đến

thái y viện điều trị dăm ba năm rồi hãy trở lại a~”

Tần Ương ngó lại

thì thấy thương tích trên mặt Thẩm Tấn vẫn còn nguyên như cũ, những vết

bầm và trầy xước rướm máu đều chưa từng được chăm sóc qua. Nghĩ nghĩ một hồi bèn nảy ra ý tốt. Thế nên mới có chuyện đôi bên đấu khẩu nhau đã

đời rồi lại quay sang ôn nhu dịu dàng chăm sóc thương tích cho nhau như

ngay lúc này đây.

Chỉ tội cho Thẩm Tấn, nào hay biết mình đã đắc tội

‘thái tử gia’ lúc nào, mỗi lúc đau quá lại chỉ luôn mồm kêu lên oai oái: “Nè nè, nhẹ tay một chút đi!” mà không hay không biết ‘thái tử gia’

đang lợi dụng chuyện tư để trả thù chuyện còn tư hơn.

Đáp lại, Tần Ương chỉ nhấn mạnh tay một cái: “Đáng đời!”

Thẩm Tấn bĩu môi lẩm bẩm: “Còn không phải do cậu gây nên? Bây giờ nghĩ lại mà lương tâm vẫn chưa cảm thấy cắn rứt nữa à…”

Hai mặt phòng học đều trổ những ô cửa lớn thông ra bên ngoài, bốn bề sáng

sủa sạch sẽ, gió mát phất phơ thổi vào. Vườn hoa nhỏ bên dưới lầu, cây

thuỷ sam mới trồng năm nào giờ đây giờ đã cao lớn vươn thẳng đến tận lầu ba. Kỳ kiểm tra này đề ra không quá khó, nhóm người Đường Đường Xuyến

Xuyến làm xong bài tập từ sớm, hiện giờ đang chụm đầu ở góc bên kia mà

chuyện phiếm nói cười vui vẻ với nhau.

Tần Ương hỏi Thẩm Tấn: “Gia sư ba cậu mời cho cậu là ở đâu thế?”

“À, trường J ấy.” Ấy chính là ngôi trường trọng điểm tốt nhất của khối cao trung trong thành phố.

“Học kỳ này đi học mấy lần rồi?”

“Ừm, ờ…tám lần thì phải?”

“Trốn học mấy lần?”

Thẩm Tấn bắt đầu xoè ngón tay ra đếm. “Một lần đi bar với tụi nó nè, một lần đi chơi bowling rất vui nè, còn có một lần chở nhỏ kia…Cậu biết rồi đó, hôm đó là sinh nhật của nhỏ.”

“Còn gì nữa?” Ngón tay ai đó không

nhịn được lại dùng sức ấn xuống mảnh băng dán phẳng phiu trên miệng vết

thương một cái thật mạnh.

Thẩm Tấn hé miệng rên lên một tiếng, oán giận nói: “Đau!”

Tần Ương bĩu môi không nói, lơ đãng nhắc lại: “Còn gì nữa hở?”

“Mấy lần ngủ quên mất tiêu.”

“Mấy lần?”

“Hai…hai lần, chắc vậy.”

“Còn lại ba buổi kia thì sao?”

“Có đi mà.”

Cây bút trong tay đảo qua đảo lại một chút, Tần Ương nheo mắt nhìn Thẩm Tấn, phỏng đoán: “Lúc học thêm vẫn tiếp tục ngủ chứ gì?”

“Bingo!” Quyển sách văn bị Thẩm Tấn hết cuốn vào lại mở ra. Làm mãi thành nếp,

ngay cả lúc đã buông tay ra, quyển sách cũng tự động ngoan ngoãn chạy

cuốn vào, làm thành một ống tròn to to.

“Tối nay có học thêm hay không?”

“Có.”

“Tính thế nào?”

“Đằng ấy đi thì tôi đi ~”

Giành lấy quyển sách bị hành hạ hết sức thảm thương trong tay Thẩm Tấn, giọng Tần Ương bỗng nhiên vang cao. “Đây là sách của tôi ư?”

“Đúng vậy, cậu còn không biết sao?” Thẩm Tấn gật đầu tỉnh queo, thản nhiên bày ra trên mặt một nụ cười ngây thơ vô số tội.

Góc bên kia, Đường Đường trong lúc vô tình nhìn về