
phía bên này, bắt gặp
một cảnh tượng không thể nào tin được, cậu bạn cùng bàn ngày thường vẫn
lành như cục đất giờ lại chẳng khác gì con nhím đang xù lông chuẩn bị
bắn tỉa thằng con trai trước mặt.
“Bổn cô nương thấy rồi nha, thật ra Tần Ương nhà chúng ta không có hiền lành gì cho cam đâu.”
Mấy đứa còn lại trong đám liếc nhìn nhau, chình ình vẻ mặt ‘tới giờ này cô nương mới biết hay sao?’
Đến khi những vết thương trên mặt thiếu niên anh tuấn của chúng ta dần dần
khỏi hẳn, khôi phục lại dáng vẻ điển trai nam nhi khi xưa, gương mặt đầu heo một chút vết tích cũng không còn, lại có thể đường hoàng đi đứng
làm dáng khoe mã trước mặt mấy em gái tiểu học mộng mơ ngây thơ như ngày nào, khiến cho Đường Đường không nén được mà buông lời cảm thán: “Nhược thuỷ tam thiên [2'>, làm sao mà thằng Thẩm Tấn đó lại như chuột sa hũ
nếp thế hở?”
Trùng hợp làm sao, “con chuột sa hũ nếp” ngay lúc đó đi
đến, kéo Tần Ương đang ngồi trong lớp đi đến bên cửa sổ: “Nè, thấy con
nhỏ ngoài ban công thế nào?”
“Ai đâu?” Tần Ương nhìn theo tay cậu ta
chỉ, thấy ngoài ban công có cả một hàng dài nữ sinh đang đứng hóng mát,
tốp ba tốp năm rúc rích chuyện trò với nhau.
“Con nhỏ đứng ngay cửa
sổ đó. Cũng đẹp ha?” Khoảng cách một cái cửa sổ không ngăn được hào hứng trong lòng Thẩm Tấn. Tần Ương quay sang nhìn cậu ta, chỉ thấy mỗi hai
con mắt đang sáng trưng lên như đèn ô tô lúc qua ngã tư đang ra sức chớp chớp xin đường.
Đường Đường ngồi gần đó bỗng nhiên đứng dậy, lật đật rút ra khăn tay đưa cho Thẩm Tấn, thái độ vô cùng khẩn trương: “Mau
mau, chùi lẹ lên, nước miếng sắp nhiễu xuống đất luôn rồi kìa!”
Thẩm
Tấn không để bụng sự châm chọc của cô nàng, cười phá lên nhận lấy khăn
tay, rồi bước lại gần ghé tai Tần Ương nói nhỏ: “Tôi nghe nói, một trong tứ đại mỹ nhân của trường ta, nhỏ học ở lớp bên cạnh ấy, gửi thư tình
cho cậu? Trong đó viết cái gì vậy? Cho anh em xem qua một chút nào.”
“Nhìn từ đằng sau thì không phải nhỏ nào cũng như nhỏ nấy sao?” Tần Ương
nghiêng người tránh xa khỏi Thẩm Tấn, khoé môi bỗng nhiên nhếch lên nụ
cười có chút ác ý. “Chẳng qua, Thẩm Tấn, nói cho cậu biết điều này vậy,
người mà hiện giờ cậu đang để ý đến chính là cô bạn đã gửi thư tình cho
tôi. Lá thư đó tôi vẫn còn giữ, trên đời này anh em là nhất, tôi có thể
đem thư đó tặng lại cho cậu, như thế cậu có thể xoá tên tôi đi, đổi
thành tên cậu, thế là xem như thư đó nhỏ đó gửi cho cậu, lòng ái mộ đó
cũng là dành cho cậu. Anh em với nhau cả, không cần phải khách sáo làm
gì…”
Thẩm Tấn tức tối gầm lên: “Tình cho không biếu không hả? Đây cóc thèm!”
…….
Mùa đông năm đó, thành phố Thượng Hải vốn vẫn quen với khí hậu
khô lạnh ẩm ướt cuối cùng cũng đón được một trận tuyết rơi. Từ nhỏ đến
lớn chưa từng gặp qua cảnh tượng “hoa tuyết đầy trời”, bọn con nít giờ
đây kinh ngạc không để đâu cho hết, hò nhau la hét rân trời, đang giờ
học vẫn cứ hè nhau xúm lại chỗ cửa sổ, ịn mũi vào mặt kính mà say sưa
ngó ra ngoài, mặc cho giáo viên đứng lớp gọi thế nào cũng không chịu
chuyên tâm vào học. Là người từ phương Bắc đến, quá quen với cảnh tuyết
rơi, cô giáo cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Ngày cứ như vậy mà
trôi qua, bình lặng yên ổn, dù rằng thỉnh thoảng vẫn có chút trắc trở
đau đầu. Hàng hàng bất đẳng thức khó nhớ của môn số học, chuỗi chuỗi
những phương trình phản ứng hoá học chừng như bất tận, mớ công thức vật
lý làm đi làm lại vẫn có chỗ quên, và cả tỷ tỷ những cái ABCD khó ưa
khác mà dù ghét đến mấy vẫn cứ phải ủ trong lòng, ngày học đêm ôn. Thầy
cô bộ môn cũng tự nhiên trở nên nghiêm khắc bất thường, yêu cầu đưa ra
cũng càng lúc càng cao, bài tập cho về nhà cũng càng ngày càng nhiều.
Không khí trong lớp bất kể là giờ nào cũng nghiêm nghiêm túc túc, ai ai
cũng khẩn trương hối hả, gương mặt nào cũng nhăn nhó đầy vẻ tập trung.
Chờ khi khối lớp trên tháng ba này tốt nghiệp ra trường, đợt kế tiếp là
đến lượt chúng ta rồi.
Bọn học trò ngày thường chỉ biết ăn, ngủ, học
hành, cuộc sống vô tư lự biết là bao, lần đầu tiên phải tự giác hỏi bản
thân mình: ‘Mục tiêu của mình ở đâu? Mình muốn gì? Sau này lớn lên mình
sẽ trở thành một người như thế nào? Là vì ai mà sống?’
Cậu học sinh
Thẩm Tấn xưa nay vẫn nổi tiếng ngỗ nghịch hư hỏng ở kỳ thi sau đó tuy
rằng thành tích chẳng có gì nổi bật nhưng những dấu hiệu tiến bộ đã dần
dần trông thấy, không còn bỏ bê bài tập như trước, đi học cũng đã chăm
chỉ chép bài hơn, mỗi hôm tan học đều cùng Tần Ương đi học thêm. Nhớ từ
trước mẹ Tần Ương đã có lần nói qua, thằng bé Thẩm Tấn này thật ra là
thông minh lanh lợi lắm, nếu thật sự đã tỉnh ngộ muốn làm lại cuộc đời
thì khả năng tăng tốc so với Tần Ương còn hơn xa, trước giờ chẳng qua
chỉ là ham chơi không chuyên tâm học hành mà thôi. Hiện nay dần dần đã
có tiến bộ rồi đúng không, ít ra thì vở ghi bài cũng không còn trống
trơn trống lốc như trước nữa…
Tần Ương chỉ vào cặp kính cận trên mũi cậu ta, hỏi: “Sao mà cận thị vậy?”
Thẩm Tấn lơ đãng vuốt nhẹ mấy sợi tóc dài trước trán: “Từ trước đã bị rồi, tại không đeo kínhthôi.”
Tần Ương cười nhạ