Ring ring
Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322550

Bình chọn: 8.5.00/10/255 lượt.

t: “Vì chơi game chứ gì?”

Thẩm Tấn xua xua ngón tay, cười ra vẻ bí ẩn: “Sai rồi.”

Tần Ương vẫn cứ cười: “Gần đây nhìn cậu cười đặc biệt đểu giả đấy. Xem phim A [3'> rồi?”

Nói rồi chẳng thèm để ý đến vẻ mặt Thẩm Tấn cực lực kêu oan “nụ cười của

người ta không phải là sở khanh ah, đó là nụ cười rạng ngời mà không

chói loá ah~”, Tần Ương thản nhiên quay qua cầm cuốn sách bài tập ném

tới: “Bạn thân mến, bài toán này bạn đã tính sai kết quả mất rồi. Phiền

bạn hãy đưa tay ra đây nào!”

“Sao mà có chuyện đó được chớ???” Thẩm

Tấn không tin, hì hụi ngồi tính tính toán toán lại một hơi một hồi, cuối cùng mặt mày đầy vẻ bất đắc dĩ mà đem tay đặt lên bàn.

Tần Ương lôi

viết ra, cúi đầu, tỉ mỉ nhìn qua một lượt lòng bàn tay đang mở ra trước

mặt mình. “Nhỏ đứng bên cửa sổ lần trước ý tứ thế nào rồi?”

Thẩm Tấn nở nụ cười, có chút đắc ý và sung sướng: “Nhỏ đó kêu, dáng vẻ mới này rất hợp với tôi.”

Đúng thật là, gương mặt hiện giờ đường nét đã rắn rỏi nhiều hơn xưa, mỗi khi cười vẻ cao ngạo trong mắt cũng đã giảm đi vài phần lãnh đạm, thay vào

đó là sự đường hoàng đĩnh đạc của kẻ sĩ đang chuyên tâm dốc sức cho việc học hành, thật sự khiến người ta có chút bối rối khi nhìn đến.

Tần Ương ngẩng đầu nhìn lướt qua cậu ta, ngòi viết bắt đầu vạch một đường dài lên tay Thẩm Tấn.

“Nè, vẽ nhỏ một chút đi! Ui da, Tần Ương, Tần Ương, nhẹ tay một chút,…Được,

được, được rồi, to thì to, thích to thì cứ vẽ to vào…”

Đầu tiên là

một vòng tròn hiện ra, sau đó từ xung quanh mọc ra bốn cái chân nhỏ, một cái đầu be bé thập thò chui vào chui ra, trên mặt thì chấm hai điểm

thành đôi mắt, thêm một đường mảnh ngoe nguẩy làm thành cái đuôi, thế là xong một bức phác thảo chân dung rùa con. Dáng điệu vô cùng ngây thơ

khả ái nghiễm nhiên xem lòng bàn tay Thẩm Tấn như là nhà mình, còn quay

đầu mở hai con mắt bé tí hin cười duyên với khổ chủ.

“Cả ngày cũng không được xoá.” Tần Ương ra lệnh.

Thẩm Tấn tức giận đáp lại: “Biết rồi.” Cúi đầu nhìn nhìn bàn tay của mình,

hai hàng lông mày cũng tự động giận dỗi chạy xô vào nhau. Thằng nhóc Tần Ương này đúng là nham hiểm nhất hạng mà, mỗi ngày cứ đều đều kiểm tra

bài tập của cậu, có cái gì thiếu sót hay sơ suất là lại lập tức lôi tay

cậu ra vẽ rùa, làm hại Thẩm Tấn mỗi lúc nắm tay các bạn gái lại thót tim vì sợ bị nhìn ra.

“Dáng vẻ hiện tại của cậu làm tôi nghĩ đến một cụm từ.” Tần Ương nghiêng đầu ngắm nghía Thẩm Tấn, bỗng nói.

“Sao nào? Có phải là ‘ngọc thụ lâm phong’ [4'> không?” Thẩm Tấn đinh ninh

chắc cú trong ngực, mặt nghinh lên, môi cười mỉm, vờ vĩnh bày ra tư thế

tự tin là đầy sức quyến rũ nhất của mình.

“Tư, văn, bại, loại [5'>.” Tần Ương từng chữ từng chữ một nhẹ nhàng buông ra.

Thẩm Tấn ngẩn ra: “Đi chết đi!” Một cước nhắm ngay Tần Ương đá tới.

Có một hôm trong giờ văn, đề bài ra câu hỏi như sau “Điều đặc sắc nhất trong đời sống con người là gì?”

Thẩm Tấn đọc xong, nghĩ ngợi một chút rồi trở tay phóng bút: “Gạt người, hút thuốc, trên đường lớn hôn nhau, chơi chim cũng thú, tán con gái còn thú hơn,…Thật ra, một thân một mình nhàn nhã ung dung, miễn sao ăn no mặc

ấm, không lâm vào cảnh bần hàn thiếu thốn đã là tốt lắm rồi.”

Còn Tần Ương lại cảm thấy, như thế này cũng rất tốt. Lúc lên lớp thì chơi trò

giấy chuyền tay lén chuyện riêng trong giờ học, tan học rồi thì nói nói

cười cười với nhau, giờ giải lao ngồi lại lớp ngắm con gái đẹp đi qua

thầm xôn xao bàn tán. Lúc trống tiết lại chạy đi rủ thầy dạy toán vui

tính cùng chơi đá cầu, chơi cho đến khi cả người mệt nhoài, mồ hôi nhễ

nhại, sẽ ra ngồi ở bậc cầu thang đấu láo đủ mọi chuyện trên đời: nào là

học sinh lớp này lớp kia, nào là tin tức nóng hổi báo mới ra lò, nào là

tin vỉa hè Đường Đường độc quyền tung ra, thậm chí là cả chuyện đời tư

cá nhân của ngôi sao ca nhạc, gì mà thay người yêu như thay áo, thiên

tình sử dài đằng đẵng làm tốn bao giấy mực của người ta…

Trời trên

cao cứ xanh như vậy, mây trắng dềnh dàng trôi, tuổi niên thiếu tâm tình

bao la hào sảng, tiếng cười cưỡi gió vút tận mây cao.

———

-Chú thích-

[1'> Cố Hương: là một trong số các truyện ngắn tiêu biểu nhất của nhà văn Lỗ Tấn, được in trong tập “Gào thét” (1923).

[2'> Nhược thủy tam thiên.

_ [nhược thủy'> Người Trung Hoa cổ quan niệm, những dòng nước xiết, hung

hiểm, tàu bè không đi lại được là những dòng nước có bệnh, bị yếu đi,

không thể chuyên chở tàu bè nữa, gọi là ‘nhược thủy’.

Về sau ‘nhược thủy tam thiên’ (ba nghìn dòng nước xiết) lại trở thành cụm từ ám chỉ bể tình mênh mông trùng điệp.

(Chú giải được tham khảo từ Phi Thiên)

[3'> Phim A: ý chỉ phim AV – Adult Video đó.

[4'> Ngọc thụ lâm phong: nghĩa đen là “cây ngọc trong gió”, nghĩa bóng là “vẻ đẹp ngời ngời”

[5'> Tư văn bại loại: hạng văn nhân vô tư cách, hư hỏng, nhân cách kém,… Ngẫm lại mới thấy, thời gian trôi qua đúng là nhanh thật. Mới ngày

nào đó, còn ở trước cổng trường nhìn trộm các anh chị lớp trên chụp hình lưu niệm trong buổi lễ tốt nghiệp, chớp mắt một cái, người trong khung

cảnh ấy đã hoá thành chính mình.

Suốt cả buổi sáng, trời rõ ràng

trong xanh là thế, đến