
h, chỉ riêng Thẩm Tấn,
tới giờ một chút tin tức vẫn không có.
Chủ nhiệm lớp vẫn cảm thấy
tiếc nuối cho Tần Ương: “Kết quả thi của em mà cao thêm hai điểm nữa là
có thể vào một trường tốt hơn nữa rồi. Sao lại không chịu vạch ra mục
tiêu cao hơn một chút hở?”
Tần Ương đưa mắt nhìn xung quanh, tìm mãi vẫn không ra Thẩm Tấn. “Cô ơi, Thẩm Tấn…”
“Thằng bé ấy là đến sớm nhất ấy, lấy xong bằng tốt nghiệp thì đi mất rồi.” Vừa nói cô chủ nhiệm vừa kiểm tra lại danh sách, “Lần này Thẩm Tấn thi khá
tốt, nếu xét tuyển vào bản giáo cao trung bộ thì tuyệt đối không có vấn
đề gì. So với điểm số bên trường G của em thì cũng không thua kém là
bao. Hai năm nay thằng bé học hành rất tiến bộ.”
Sau đó cô Lý còn vỗ
vai Tần Ương nói rất nhiều chuyện khác. Cậu con trai đứng nghe mà lòng
không yên, chỉ ít nhiều cảm thấy có chút hụt hẫng.
Thời gian thi cử
căng thẳng trôi qua, hai tháng sau đó lại nhàn nhã đến không ngờ. Không
bài tập, không giờ ôn luyện, không những cuộc thi thử trắc nghiệm điên
đầu, càng không có cái gì gọi là cộng trừ nhân chia ABCD, tâm tình cứ
như lá trôi xuôi dòng, có muốn cũng tìm không ra lý do để bản thân lo
lắng hay muộn phiền.
Đường Đường gọi điện tới, tức tối bảo: “Ngủ nhiều tới mức đầu mọc rêu lên cả rồi!”
Sau lại cứ dặn đi dặn lại: “Cậu nhớ phải viết thư cho tôi đó nghen!” Giọng
nói đầy vẻ đe doạ và cảnh báo, không cho người ta bất cứ con đường lùi
hay cơ hội từ chối nào, đại tiểu thư sau hai tháng ngủ đông vẫn cứ là
đại tiểu thư.
Tần Ương thì trước sau vẫn giống như lúc đi học, mọi thứ đều chìu theo ý cô bạn: “Nhất định, nhất định, nhất định mà.”
Đột nhiên hỏi Đường Đường: “Cậu có gặp qua Thẩm Tấn không?”
Đã hỏi thăm rất nhiều người, những kẻ chỉ vài lần qua lại và cả những bạn
bè thân thiết trước giờ của cậu ta, nhưng kết quả trước sau vẫn chỉ là
con số không. Chẳng ai biết được Thẩm Tấn học ở đâu. Tần Ương cũng từng
đến nhà tìm thử, nhưng cửa ngõ hết thảy đều yên lặng vắng vẻ, gõ mãi hồi lâu vẫn chẳng thấy bóng dáng một ai.
“Thẩm Tấn? Tôi làm sao gặp cậu
ta được chứ? Cậu ta học bên bản giáo cao trung bộ đúng không? Tiểu Như
cũng thế. Tiểu Như là ai hả, bạn gái Thẩm Tấn đó, cậu không biết sao? Kỳ này thì hai đứa nó sướng phải biết, đi đâu làm gì cũng có đôi có cặp.
Tôi và Xuyến Xuyến Dương Dương có muốn cũng chẳng được, ha ha…”
Đầu
dây bên kia cứ thoả thích nói, bên này điện thoại nắm chặt trong tay,
nhưng âm thanh nhạt nhoà xa lạ, một chữ, Tần Ương cũng nghe không ra.
Cơn mưa mùa hạ ngày hôm ấy, hành lang vắng ngập tiếng mưa rơi, cái ôm nóng
ấm bên người, tất cả đều phảng phất như một cảnh trong giấc mộng, chỉ có nỗi đau xót trong ngực ngay lúc này đây mới là chân thật nhất…
………
Tháng tám nhập học, mẹ Tần Ương cứ muốn đưa con đến tận cổng
trường nhưng luôn bị cậu kiên quyết từ chối. Đến chừng này tuổi, đã là
một đứa con trai cao hơn mét bảy rồi, đi học còn muốn mẹ theo bên cạnh
che nắng cho ư, sao lại có người không biết xấu hổ đến thế?
Thế là
hôm khai trường, Tần Ương cố ý đi sớm hơn những nửa tiếng đồng hồ. Ấy
thế mà xe buýt vẫn cứ đông chật người, chỗ ngồi đã kín, chỗ đứng cũng
phải tranh nhau mới có được, không gian để thở thì càng không cần phải
nói đến. Rất dễ nhận ra những gương mặt đầy vẻ mong chờ lẫn háo hức chen chúc trong biển người trên xe, có thể cũng đều là học sinh đang trên
đường đến trường G nhập học? Nói thế, không biết chừng vài ngày nữa lại
trở thành bạn học của nhau cũng nên.
Hồi lâu sau Tần Ương mới tìm
được một chỗ trống bên hông xe, vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp thở
phào nhẹ nhõm, xe đã bất thình lình rẽ gấp. Cậu vội chống tay lên cửa sổ để giữ thăng bằng, vừa lúc nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc
mơ hồ phản chiếu trên mặt kính. Trong một thoáng, Tần Ương ngẩn cả
người, nhìn đăm đăm vào đó. Phía sau bất chợt truyền đến một trận xô đẩy ồn ào, dường như có người muốn xuống xe. Chờ khi Tần Ương ngoảnh nhìn
lại thêm lần nữa, bóng người kia đã biến mất từ bao giờ.
Mình hoa mắt sao? Tần Ương thầm nghĩ. Đã tự trấn an bản thân như thế mà không hiểu vì sao lòng cứ thấp thỏm không yên.
Bên trong trường, đại sảnh đông nghịt người, học sinh mới đều tập trung cả ở bảng đen to đặt ở giữa phòng, tranh nhau tìm kiếm tên và mã số học sinh của mình. Khó khăn lắm Tần Ương mới chen lên được trước bảng, năm nay
có tất cả mười hai lớp mới, những dòng tên dày đặc chữ hàng này nối hàng kia đổ xuống không ngừng. Trong cái biển chữ mênh mông ấy, muốn tìm ra
tên mình cũng chẳng dễ chút nào.
Ngón tay từ trên rà xuống, lướt qua từng tên một, số 6, Tần Ương; số 7, Thẩm Tấn…
Thẩm Tấn…
Tần Ương ngây người ra, Thẩm Tấn, Thẩm Tấn, Thẩm Tấn,…Chỉ là một sự trùng
hợp ngẫu nhiên, nhưng lại vừa khéo xuất hiện ngay lúc này, khiến cho
trái tim rất nhanh hẫng đi một nhịp.
“Nè bồ! Sao lại đứng đó mà ngây ra như phỗng thế hử?!!”
Chậm rãi nghiêng đầu nhìn qua, Tần Ương mở to mắt nhìn đăm đăm người đang đứng bên cạnh mình.
Người nọ cũng nghiêng ngó Tần Ương một lúc, rồi làm ra vẻ hết sức nghiêm
trọng mà giơ một bàn tay ra trước mặt Tần Ương: