The Soda Pop
Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322642

Bình chọn: 7.00/10/264 lượt.

m nhóc đi chơi xuân. Sáng sớm ngày hôm ấy, Tần Ương vì uống quá nhiều sữa bò có vị ngọt gắt mà dọc

đường đi cứ nôn lên nôn xuống ở trên xe. Cũng may các bạn nữ khác trong

lớp cũng rơi vào tình cảnh tương tự, thậm chí còn nghiêm trọng hơn rất

nhiều. Thế là cả đám tụm lại bên cạnh nhau, hợp thành một tập đoàn say

xe đến mức trời trăng mây đất gì cũng không biết. Nhờ thế, hình tượng

trưởng lớp uy nghiêm của Tần Ương chúng ta vẫn còn giữ được. Chỉ có mỗi

Thẩm Tấn, bé tuy khoẻ nhưng bé chẳng ngoan, về sau cứ lấy đó làm cớ cười nhạo bạn mãi. Cho đến giờ, tai nạn ngoài ý muốn ấy vẫn còn theo ám ảnh

Tần Ương, có cho vàng cũng không dám lớn gan ăn đồ ngọt trước khi lên xe nữa.

Kéo tay Tần Ương lại gần ma mãnh uống trộm một ngụm, Thẩm Tấn

không xấu hổ đã đành, lại còn nheo mắt cười gian bảo: “Mai mua cho mình

một phần không đường luôn đi bồ.” Cũng không ngờ rằng chỉ vì một câu nói tưởng như ngẫu hứng đó mà mỗi ngày sau đó luôn nhận được một phần điểm

tâm nóng sốt từ người nọ.

Nhưng đó cũng là chuyện về sau này mới

biết, còn hiện tại, bị động đến vết thương cũ trong lòng, trưởng lớp năm nào chỉ mặt lạnh làm ngơ.

“Ngày mai tự mà đi mua lấy!”

“Nè, nè, chúng ta là anh em với nhau mà…”

………

Trong mười hai lớp mới vào năm nay, lớp của Tần Ương và Thẩm Tấn xếp thứ tư, nằm ở phòng đầu tiên ở dãy phòng học trên lầu ba.

Chủ nhiệm lớp là một thầy giáo trạc tuổi trung niên họ Du, dạy môn ngữ văn, đã có tật nói lắp lại còn nói rất nhiều, bọn học sinh trong lớp phải

bàn nhau ngầm đặt cho biệt danh gọi là “Lão Du”. Lão Du rất thích cổ

văn, chỉ một bài “Liêm Pha, Lạn Tương Như liệt truyện”[1'> mà cứ dạy đi

dạy lại đủ một tháng mới thôi. Bọn học sinh ám ảnh đến độ kêu bất kỳ đứa nào mở miệng ra là cũng có thể ê a đọc được: “Liêm Pha giả, triệu chi

lương tương dã…” [2'>

Cũng bởi thế mà Thẩm Tấn đối với vị giáo viên

này bất mãn vô kể: “Tụi bây coi Lão Du, người gì đâu vừa cao vừa ốm, hệt như một cây sào trúc. Thử mặc vào nguyên bộ đồ xanh coi, sẽ giống y như là Phạm Tiến vậy! Không đúng, không đúng, Phạm Tiến người ta tốt xấu gì cũng là một nhà nho…Khổng Ất Kỷ, phải, nói ổng là Khổng Ất Kỷ thời nay

thì đúng hơn!”[3'>

Bốn phía rộ lên tiếng cười hưởng ứng, nhưng Thẩm

Tấn vẫn chưa hả được ấm ức trong lòng, phải quay đầu sang hỏi Tần Ương

mới chịu: “Tần Ương, cậu nói coi có đúng không?”

Lúc này, Tần Ương

đang bắc ghế đứng trên bảng cầm thước kẻ vẽ vời gì đó. Vào học chưa được bao lâu, cậu đã được thầy chọn làm uỷ viên cho hội tuyên truyền của

trường, thế cũng tức là nhiệm vụ ra báo bảng hàng tháng cũng thuộc về

Tần Ương nốt. Dĩ nhiên là cậu không làm một mình. Bên cạnh đó cũng có

các bạn khác phụ trách những phần như viết văn vẽ tranh, nhưng khổ nỗi

họ đều là con gái cả, thế nên nhiệm vụ vinh quang leo trèo kẻ bảng này

ngoài thân con trai duy nhất làTần Ương ra thì còn ai khác?

Gọi một tiếng, thấy Tần Ương chẳng thèm để ý đến mình, Thẩm Tấn đời nào chịu thôi, lại ầm ĩ kêu to hơn nữa: “Bớ~~~Tần Ương!”

Tần Ương lúc này mới cau mày quay đầu lại: “Nếu cậu rảnh rang như vậy thì

đem bài cổ văn khi nãy dịch sang văn hiện đại đi, coi chừng chiều nay

Lão Du khảo bài gọi ngay cậu cho xem.”

“Sế, dịch thì dịch.”

Lão

Du, ông thầy này nói dữ thì không dữ, còn hiền như cục đất là đằng khác, nhưng có một tuyệt chiêu cực kỳ lợi hại chính là nói, nói dai nói dài

nói nhiều vô kể. Lỡ bị gọi lên mà dịch không xong bài học, dám chắc sẽ

được nghe một tràng thuyết giáo ca cẩm, ca, ca mãi, cho đến tận hừng

đông vẫn còn chưa xong.

“Cái ông Tư Mã Thiên này cũng ngộ, chắc là

chưa được đi chơi đêm bao giờ nên mới ngồi nhà viết ra cái truyện chán

ngắt thế này. Hứ, một người vì buồn chán mà viết, một người buồn chán mà đọc, đúng là trời sinh một đôi mà!” Đọc sách, Thẩm Tấn cũng không chịu

an phận mà đọc.

Xung quanh lại lớn tiếng hò theo: “Chí lý, mình ổng buồn chán còn chưa đủ, phải kéo người ta theo hầu mình mới chịu chứ!”

“Ấy, ấy, im cái coi tao nói cho nghe, nghe đồn là Lão Du chưa có vợ đó…”

Càng nói chủ đề câu chuyện càng chệch sang chuyện khác, cứ xoay đi xoay lại

ba chữ “Dạ Ngưu Hoạt” (sinh hoạt về đêm của phái nam) mà suy diễn đủ

điều. Bọn con trai thì cười đến khoái trá, cười đến đểu giả, đám con gái ngoài đỏ mặt mắng “đáng ghét” thì cũng chẳng biết làm sao.

Đang lúc

say sưa nhất, một mẩu phấn từ đâu bay đến, trúng phóc ngay cái đầu đang

chụm năm chụm ba cười cười nói nói của Thẩm Tấn. Dứt ra khỏi đám bạn,

cậu ta vừa ôm đầu kêu đau vừa ngẩng lên nhìn Tần Ương oán thán: “Tần

Ương, cậu lại ức hiếp tôi!”

Người cầm thước kẻ đứng trên ghế cao ung

dung nhìn xuống: “Nửa tiếng rồi, vở bài tập của cậu một chữ cũng không

có? Bị ăn hết rồi phải không?”

Thẩm Tấn phẫn nộ trừng cho Tần Ương

một bộ mặt quỷ, vừa cúi xuống viết được vài chữ bỗng đã lại ngẩng lên:

“À, hôm nay Lão Du bắt buộc cậu phải làm cho xong báo bảng này hả?”

“Ừ.” Vài đường phấn thẳng tắp lại men theo thước kẻ nhẹ nhàng hiện ra giữa nền bảng đen bóng.

“Vậy khi nào thì về nhà?”

“Khi nào xong sẽ về.”

“Thế bao lâu thì xong?”

“Tôi cũng không biết