Polly po-cket
Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322655

Bình chọn: 7.00/10/265 lượt.

n nga hệt như tiếng chuông bạc, giữa buổi

trưa nóng bức rót vào lòng người chẳng khác nào nước mát cứu mạng thế

nhân. Lúc đến trạm, xe ngừng, cô bạn còn ngoảnh lại lưu luyến nói một

câu: “Mỗi sáng mình thường đi chuyến lúc bảy giờ ấy.”

Bên này ngay

lập tức nở ra một nụ cười dịu dàng đầy vẻ săn sóc: “Vậy à, sớm thế làm

sao kịp ăn sáng? Ngày mai tôi sẽ mua giúp bạn nhé.”

Giọng điệu nhẹ

nhàng như trúc la đà trên mặt nước, khiến Tần Ương đứng bên không rét mà run, rùng mình một cái gai ốc nổi khắp toàn thân. May sao còn chặn lại

kịp lúc mười ngón ma trảo của Thẩm Tấn đang chực vươn ra: “Tình thánh

ơi, người ta đã đi xa lắm rồi, làm ơn đừng trưng ra điệu cười đó nữa.

Coi đám hoa bên đường kìa? Bị doạ sợ đến mức không dám nở luôn rồi.”

“Đâu chớ, làm gì có chớ, chúng ta không phải là anh em sao?” Bàn tay lì lợm

mặc kệ thái độ phản kháng của Tần Ương, cứ một mực tiến tới thăm dò, sau đó nghiễm nhiên quàng ngang eo cậu bạn, “Ông bà ta dạy thế nào? Nữ nhân như quần áo, huynh đệ như tay chân. Quần áo rách cái này ta lại mua cái khác, còn chân tay nếu như bị chặt đứt, chẳng phải là đau chết người

hay sao?”

Lúc ấy loại cặp sách có dây đeo ngang người đang thịnh, Tần Ương và Thẩm Tấn đều dùng loại đó cả, bởi thế nên lúc này, tư thế của

cả hai chính là lưng kẻ này dán sát vào ngực kẻ kia.

“Thôi đi! Đừng quậy nữa.” Một bên cố lách ra, một bên trái lại cứ càng ôm chặt vào.

“Eo sao lại nhỏ thế này?”

Vừa nói vừa cười, mặt cũng kề sát bên mặt, trên cửa kính phía đối diện mơ

hồ phản chiếu hai bóng người gắn chặt vào nhau, dây dưa khó phân.

Khoé miệng cong lên một nụ cười khó hiểu, Thẩm Tấn nghiêng mặt đi, giọng

chợt trầm xuống tựa như một tiếng thì thầm: “Đứng cho vững, bằng không,

cả hai ngã nằm ra đất, đè lên nhau thì khốn.”

Một chữ “đè” nói ra

khiến cho không khí xung quanh bất giác đầy ám muội, thoạt nghe thì

tưởng như hoàn toàn bình thường, nhưng có một ý tứ khác trong giọng điệu của kẻ nói, lộ liễu đến mức người nghe dù cố gắng đến mấy vẫn không thể không nghĩ gì. Mặt Tần Ương nhanh chóng nóng lên, bên tai lại nghe thấy Thẩm Tấn cúi đầu cười cười, tim càng đập dồn như trống, tuỳ tiện nói ra một câu để xua tan bầu không khí kỳ quái: “Đồ đầu óc sâu bọ! Ngay cả

nam nữ cũng không phân biệt được sao?”

Thẩm Tấn ngật đầu cười to một tiếng: “Ái chà, cậu bạn này, cậu nghĩ đi đâu thế hả?”

Vừa lúc có người xuống xe, băng ghế thừa ra một chỗ ngồi trống, Thẩm Tấn

ngang ngạnh ôm lấy Tần Ương cùng ngồi xuống: “Anh em mà, phải có nạn

cùng chịu, có phúc cùng hưởng chứ.”

Tần Ương bị cậu ta ôm chặt trên

đùi đến mức không nhúc nhích được, chỉ còn cách quay đầu nhìn ra ngoài

cửa sổ: “Thiệt không? Vậy ngày mai mua điểm tâm cho tôi đi.”

“Được thôi, không thành vấn đề.”

“Đằng ấy nhanh nhảu gớm nhỉ? Ngày hôm qua không phải đã hứa hẹn với cô lớp

trưởng bên kia là tan học sẽ chờ người ta về cùng sao? Người đâu rồi?”

“…” Thẩm Tấn nhất thời cứng họng, “Nhỏ đó hả, trông thì xinh đấy, nhưng cứ

mở miệng ra là hết “chủ nghĩa bá quyền” lại đến “thế nào là sức mạnh của chính trị”, đứng nghe mà cứ tưởng như đang hầu chuyện với phu nhân của

quý ngài Bill Clinton ấy, ai mà chịu cho nổi? Nhỏ hồi nãy cậu thấy sao?

Dễ thương ha?”

Tần Ương chỉ còn cách chịu thua: “Thẩm Tấn, rồi cậu sẽ chết vì con gái cho coi.”

Đáp lại, Thẩm Tấn bỗng vươn tay nâng cằm Tần Ương, buộc cậu bạn phải quay

sang đối mặt với mình, một ánh nhìn bừng lên sáng ngời trong đôi mắt

phượng: “Chết dưới bóng mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu~”

Tần Ương

không nói không rằng dùng hết sức đè mạnh cả người lên chân Thẩm Tấn,

khiến cậu ta oai oái la đau. “Ui đau! Tần Ương, cậu lại ức hiếp người

ta!”

Náo loạn một trận, sau cùng Tần Ương mới cười bảo: “Hôm nay mẹ bảo cậu sang nhà ăn cơm đó.”

Ba má Thẩm Tấn một năm về nhà không đến mười lần, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà bây giờ đều giao lại cho bác giúp việc trông coi. Nói thì nói thế,

nhưng công việc chính đại khái cũng chỉ là dọn dẹp nhà cửa, quét tước

trong ngoài, chiều xuống thì nấu vài món ăn để sẵn. Chờ đến khi Thẩm Tấn từ trường về đến nhà thì cơm nước cũng đều lạnh cả rồi.

Những lần

đầu Tần Ương dẫn Thẩm Tấn về nhà ăn cơm, tên nhóc ấy nhất định không

chịu đến tay không. Lần nào cũng đòi ghé lại cửa hàng bên đường mua hoa

tươi mang đến, lúc thì hoa hồng, lúc khác lại hoa bách hợp. Khi đã mua

được rồi, tâm tình dường như rất vui vẻ, ôm bó hoa nở rộ trước ngực mà

đi. Hương hoa theo gió lãng đãng bay khắp nơi, đôi khi vương cả lên tóc, vai áo và những ngón tay của Tần Ương…

Tuy chỉ là những loại hoa rất bình thường mua đâu cũng có, nhưng với một người yêu phim Quỳnh Dao, có sở thích trưng bày tượng gỗ, tính cách nửa truyền thống nửa hiện đại,

nói tóm lại là bề ngoài phụ nữ trung niên nhưng bên trong vẫn ẩn giấu

đâu đó tâm hồn thiếu nữ như mẹ Tần Ương mà nói, thì Thẩm Tấn đã ghi điểm rất lớn rồi. Mỗi lần cậu ta đến, y như rằng suốt bữa cơm sẽ cùng mẹ Tần Ương rôm rả chuyện trò, thân thiết chẳng khác người trong nhà. Còn nữa, chỉ cần dăm ba ngày không gặp là có người sẽ theo Tần Ương hỏi thăm