Insane
Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322673

Bình chọn: 8.5.00/10/267 lượt.

u thật ra đã có vợ rồi, nhưng khoảng hai ba

năm trước đây cô đã qua đời, khi đó hai người họ vừa mới kết hôn không

được bao lâu. Lão Du rất thương vợ mình, không cách nào chấp nhận được

sự thật đau lòng đó. Cho đến bây giờ, mỗi năm tới sinh nhật của vợ, thầy vẫn đi cửa hàng mua về một cái bánh kem… Thầy Du thật ra là một người

rất trọng tình trọng nghĩa.”

Ngày hôm đó trên đường đi học, thái độ Tần Ương bỗng nhiên trở nên khác thường, cứ nói mãi những chuyện liên quan đến Lão Du.

Thẩm Tấn ở bên cạnh nghe, lúc đầu còn có chút hăng hái, sau dần dần trở nên

mất kiên nhẫn: “Đó là do vợ ổng chết sớm thôi, nếu như là hai ba mươi

năm sau mới mất, Lão Du vui còn kịp đừng nói chi là…”

Nhận thấy vẻ

mặt kinh ngạc của Tần Ương, Thẩm Tấn cười nhẹ một tiếng, cúi mặt nhìn

xuống tay mình, giọng trầm đi ít nhiều: “Cũng giống như cha mẹ tôi đó

thôi, lúc trước còn nghèo khó đi đâu làm gì cũng có nhau, giờ thì thế

nào? Kỷ niệm năm mươi năm ngày cưới chính là đám cưới vàng, thử nhìn lại hai người họ mà xem, được bao năm chứ? Người khác còn có thể vì sĩ diện mà chịu đựng lẫn nhau, hai người họ thì một năm còn chẳng nhìn được mặt nhau lấy một lần.”

Quyển sách đặt trên đùi vẫn đang mở, Thẩm Tấn lật từng trang từng trang một cách lơ đãng chẳng hề chú tâm. Tần Ương ngồi

ngay bên cạnh, có thể nhìn thấy rõ ràng bàn tay của cậu ta, những ngón

tay mảnh khảnh trắng nhợt, nơi ngón trỏ có một vết trũng rất rõ, đó là

dấu vết của việc cầm bút nhiều năm để lại. “Không phải có người nói, cái gọi là tình yêu gì đó chỉ có tuổi thọ tối đa là bảy năm sao? Một ngày

nào đó cũng sẽ kết thúc mà thôi.”

Câu chuyện đã trở nên nghiêm trọng

hơn chủ đề ban đầu rất nhiều, câu chuyện của thầy Du rốt cuộc cũng không khiến cho Thẩm Tấn cảm thông thêm chút nào. Tần Ương im lặng, một lúc

sau mới nói: “Thẩm Tấn, cách nghĩ của cậu cực đoan quá, hơn nữa, còn quá bi quan.”

“Vậy sao?” Thẩm Tấn chỉ mỉm cười, rồi đột nhiên vươn người áp sát vào Tần Ương. “Nhưng tôi lại tin anh em vĩnh viễn sẽ không bao

giờ thay lòng đổi dạ.”

Tần Ương vốn là ngồi ngay bên cửa sổ, bị cậu

ta bức bách như thế, cả người đều bị ép sát vào mặt kính, bèn cố sức đẩy Thẩm Tấn ra. “Gần đây có dịch SARS đó, cậu tránh xa tôi ra một chút.”

“Sợ cái gì!” Thẩm Tấn ngoảnh đầu nhìn một lượt đám đông đeo khẩu trang xung quanh, càng nói càng lấy đâu ra một sự can đảm đến phát rồ, “nếu như

không cẩn thận truyền bệnh cho nhau, đến bệnh viện vẫn có tôi làm bạn

với cậu mà.”

“Hoá ra làm anh em với cậu thì được lợi lộc như thế?”

Tần Ương không khỏi lắc đầu, “Thẩm Tấn, tôi bắt đầu hối hận vì đã quen

biết cậu rồi đấy!”

“Giờ mới biết sao, Tần Ương? Quá muộn rồi!” Thẩm

Tấn vẻ mặt cực kỳ đắc ý, càng áp sát hơn vào Tần Ương. “Đến đây nào,

chúng ta ngay bây giờ sẽ thực hành luôn một trong những cách thức lây

truyền bệnh phổ biến nhất~”

Khi đó, nắng sớm thoáng ẩn thoáng hiện,

xe lớn chạy nhanh trên đường, hàng liễu xanh hoa khoe sắc thắm lướt như

trôi qua bên ngoài cửa sổ. Gương mặt sáng ngời của cậu con trai nọ từ từ cúi xuống, Tần Ương còn chưa kịp nghĩ ngợi gì, một sự kinh ngạc đã dâng đầy trong mắt.

Môi chạm môi, chẳng qua chỉ là việc xảy ra trong chớp mắt, thế nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi ấy đã đủ cho một cảm giác ấm

áp mơ hồ lan ra khắp toàn thân. Hai cậu con trai cùng lúc cả kinh, đầu

óc đột nhiên trở nên trống rỗng.

Thẩm Tấn nhanh chóng lùi ra xa, mặt

nóng bừng như thể bị thiêu cháy, quên cả thở là như thế nào, dường như

vẫn còn chìm đắm trong giây phút xúc động vừa rồi.

Mới vừa rồi còn

cười cười nói nói trêu chọc lẫn nhau, thoáng cái đã im lặng như tờ. Một

người từ lúc nào đã quay đầu nhìn ra cửa sổ, tư thế bất động như hoá

thành bức tượng, điệu bộ cố chấp như thể cả đời này sẽ chỉ dùng cái gáy

mà đối diện người kia. Kẻ bên cạnh tay chân lóng nga lóng ngóng không

biết phải làm sao cho phải, sau đành chúi đầu chúi mặt vào quyển sách

trên đùi, nhìn đến mức muốn rách cả trang giấy mà một chữ cũng không vào đầu.

Một hồi lâu sau, không chịu nổi bầu không khí xấu hổ đó, Thẩm

Tấn khó khăn lên tiếng: “Đằng ấy, đằng ấy, đằng ấy…thế nào lại không

tránh đi?”

Bên kia vẫn nhất định không chịu quay đầu lại: “Ai biết cậu lại…thật sự lại…”

Ấp úng hồi lâu vẫn là bỏ lửng câu nói, nói thế nào đây? Sao lại làm thật?

Sao vẫn cứ cúi xuống? Sao vẫn cứ tiếp tục? Nói thế nào nghe cũng không

đúng. Cậu học sinh Tần Ương văn khoa ưu tú là thế cũng có lúc bất lực

với ngôn từ.

Chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ xe bỗng nhiên xuất hiện hai cái bánh bao nóng hôi hổi. Hnm,… vừa mới ra lò luôn nha.

………

SARS vĩnh viễn đã trở thành một hồi ức khó quên như thế đấy. Năm

ấy lại có một đợt học sinh mới vào trường, bảng đen nơi đại sảnh vẫn là

nơi nhận được nhiều sự quan tâm nhất. Cái gọi là học thêm giờ đây đã

nghiễm nhiên trở thành một cái gì đó rất bình thường và hiển nhiên. Nhà

trường mở ra các lớp học thêm, các bậc phụ huynh cũng nhiệt tình đề đạt ý kiến cho đám nhỏ học thêm, học sinh cũng rất nhiều đứa tự nguyện tham

gia các lớp học thêm. Thầy cô sau giờ dạy chính khoá thì ở lại ngay dãy