
Lão Du ở văn phòng, ôm trong tay một tập bài kiểm tra dày cộm, có phải lớp
cậu lại vừa bị cổ văn hành cho một trận?”
“A… không có.”
“Qua nay cậu có ngủ chút nào không?”
“Không có.” Thuận miệng thốt ra.
Ngây ra năm giây, khi đã nhận ra Thẩm Tấn vừa hỏi gì và mình vừa đáp gì, Tần Ương vội vã chối biến: “Không phải, có ngủ, ngủ đủ cả.”
“Vậy cặp mắt thâm quầng như thế này là do ngủ đủ giấc mà ra à?” Thẩm Tấn vẫn không
chịu buông tha. Lần này, Tần Ương lẳng lặng cắn môi không đáp. Thẩm Tấn
cười khổ một tiếng, cúi đầu thở dài: “Tôi nằm ngay bên cạnh cậu mà, cậu
có ngủ hay không, lẽ nào lại không biết?”
Mấy ngày nay hai vợ chồng
nhà họ Tần phần vì lo việc hậu tang của ông ngoại, phần sợ bà ngoại Tần
Ương buồn nên đã nán lại bên đó chuyện trò an ủi, mà thời điểm này cũng
là giai đoạn chạy nước rút của Tần Ương trong kỳ thi vào cao đẳng, quan
trọng không kém. Thế nên, mẹ Tần Ương cũng đã ngỏ lời nhờ Thẩm Tấn sang ở cùng, dù gì bọn trẻ có hai đứa chăm sóc qua lại cho nhau vẫn là tốt
hơn.
Thẩm Tấn lại nói, trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng mà chính cậu
cũng không nhận ra: “Tần Ương, cậu không phải là một người rất hiểu
chuyện sao? Lúc cậu giáo huấn tôi hồi học cấp hai, điệu bộ so với cô Lý
còn ra vẻ giáo viên hơn nhiều.”
Buổi tối, Tần Ương vẫn không sao ngủ
được. Cứ nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện ra cảnh tượng ở nhà tang lễ
khi đó, nhìn thấy bộ quần áo hàng ngày ông hay mặc cùng với chiếc mũ
quen thuộc ông thường đội mỗi khi ra ngoài, cùng nằm im lặng trong một
góc quan tài. Xung quanh là tiếng nhạc ai oán không ngừng trỗi lên,
không khí nặng nề bi thương.
Như thế, dù muốn hay không mắt vẫn cứ
trừng trừng mở ra, nhìn đăm đăm lên trần nhà mờ tối. Nửa đêm, ngày cũ
chưa qua, ngày mới chưa đến, mọi âm thanh đều bị bóng tối nuốt trọn vào
lòng.
“Ngày mai là đợt thi thử cuối cùng, cậu định đến trường thi mới ngủ hay sao?” Người nằm bên cạnh từ đầu đêm đến giờ nhịp thở vẫn luôn
trầm thấp đều đặn, ngỡ đâu từ lâu đã say ngủ, giờ lại bỗng nhiên lên
tiếng, câu nói tuỳ tiện hệt như đang vui đùa trêu chọc, nhưng giờ phút
này nghe thấy giọng nói ấy, một cảm giác an tâm lại từ từ sinh ra trong
lòng Tần Ương.
“Tần Ương, có việc này trước giờ vẫn muốn hỏi cậu,
ngày hôm đó, trong con hẻm đó, những lời đó, cậu đã phải nhẩm đi nhẩm
lại mấy lần?”
Khi đó…trời chiều chạng vạng, ngày tàn như máu, con hẻm cụt chật hẹp tối tăm, cậu con trai hoành mi lập mục, dáng vẻ vừa lãnh
đạm vừa cao ngạo không ai bì nổi.
“Ba lần.” Vẫn nhớ rõ không quên,
Tần Ương trả lời ngay lập tức, “lúc gọi cậu theo tôi vào trong hẻm,
trong đầu vẫn còn đang ôn lại một lần nữa.”
Nghe thế, bàn tay đặt ở túi quần cố hết sức vẫn không ngừng run lên.
Cuối cùng, Thẩm Tấn cũng không nhịn được mà bật cười: “Cậu, cậu thật là…”
Đây vốn là chuyện có đánh chết cũng không bao giờ muốn lộ ra sự thật bên
trong, giờ đây trong một lúc tâm tình ngây ngẩn không đề phòng, lại theo lời dẫn dụ của đối phương mà nói ra dễ dàng chỉ trong một câu. Cái khoá bên trong Tần Ương cứ thế lơi ra. Bao ý nghĩ hỗn độn trong đầu suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng có thể giãi bày ra thành lời, nói cho một ai đó nghe.
“Tôi khóc không được.”
Trong lễ tang, tất cả mọi người đều
khóc, chỉ có một mình cậu đứng đó, lẳng lặng mà nhìn. Tiết Thanh Minh,
mưa phùn cóng lạnh, gương mặt bên dưới tán ô đen nhợt nhạt yên tĩnh,
không nhìn ra bất cứ tình cảm nào.
“Lúc nhỏ, ba mẹ bề bộn công việc,
rất thường đi công tác, không tiện dẫn tôi theo, thế nên gửi về bên
ngoại nhờ người trông coi hộ. Từ lúc ấy đã thích bám theo ông rồi. Tôi
là cháu trai đầu lòng, trong đám con cháu, được ông thương nhất, không
cho gọi là ông ngoại bao giờ, trước giờ vẫn gọi là ông thôi.”
“Ông rất thương tôi, dù tôi có làm sai chuyện gì ông cũng đứng ra bảo vệ, không để cho ba mẹ mắng tôi.”
“Cậu con ngoan trò giỏi Tần Ương cũng có lúc bị ba mẹ đánh đòn sao?” Thẩm Tấn cười khẽ ngắt ngang lời.
Tần Ương cũng mỉm cười: “Lúc còn bé, ai sinh ra đã biết nghe lời hiểu chuyện ngay chứ?”
Lời nói lại chậm rãi buông ra: “Lúc đó, cậu cũng biết đấy, mùa hè chẳng bán nhiều kem như bây giờ, có được một que kem hình búp bê đầu to là cả một mơ ước rồi, không thì một cây kem đá thôi cũng được. Chỗ làm đó tốt
lắm, ngày nào trời nóng bức cũng phát đá bào cho mọi người giải khát.
Mỗi ngày ông đều mang theo một bình thuỷ, lấy phần mình đổ đầy vào đó,
mang về cho tôi ăn. Vị của nó ngọt lắm, còn thơm mùi sữa bò… Thế nên,
ngày nào cũng vậy, băng ghế trước nhà luôn có một đứa cháu nhỏ, ngồi chờ ông về.”
Nói đến đây, nhớ lại cái thuở ngây ngô lúc ấy, môi Tần Ương bất giác nở ra một nụ cười, nhẹ giọng nói tiếp: “Sau đó, ông về hưu,
còn tôi cũng bắt đầu đi học, không còn rảnh nữa mà quấn lấy ông. Phải
lâu lắm mới có thể đến thăm ông. Lần nào ông cũng bảo, đến chơi với ông
thường hơn đi. Lần nào tôi cũng gật đầu, hứa với ông. Thế rồi bận quá,
lại quên đi…Mỗi lần đến thăm, cũng nói với ông không được mấy câu…”
“Ông ở nhà không có gì để làm cả. Ông hẳn là buồn lắm. Thế nên cứ uống rượu
với hút thuốc mãi thôi, nh