XtGem Forum catalog
Nét Cười Nơi Ấy

Nét Cười Nơi Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322232

Bình chọn: 8.00/10/223 lượt.

có một anh chàng cực kỳ đẹp trai nhé.”

“Gì cơ?” Giọng nói của Lâm Mị hào hứng hẳn lên, làm Thẩm Thanh thở dài ngao ngán:

“Đồ háo sắc!”

Lâm Mị tảng lờ:

“Cậu mà khen như thế thì anh chàng này chắc chắn không tồi rồi. So với Hứa Quân Văn thì thế nào?”

Thẩm Thanh nghĩ ngợi một lát, thực tình ngoại hình của anh chàng đó có thể nói là có một không hai. Nhưng đôi mắt anh ta lại khuất sâu trong cặp kính, mà theo Thẩm Thanh thì đó mới là nhân tố quan trọng nhất trong ngũ quan, vì thế cô nói:

“Hứa Quân Văn chỉ là có chút ưa nhìn, không thể so với anh ta được.”

“Ôi trời, xem ra câu nói ‘người mình yêu luôn đẹp nhất’ thật sự không phù hợp đối với cậu.”

Thẩm Thanh chớp mắt:

“Mình đánh giá khách quan mà.”

Thực sự, nếu chỉ xét tướng mạo thì người thanh niên lạ mặt hôm nay là người đàn ông tuấn tú nhất trong những người cô từng gặp. Nhưng Hứa Quân Văn sở dĩ thu hút cô ngay từ ngày còn học đại học hoàn toàn không phải vì ngoại hình, mà chính vì tính cách vui vẻ, hoạt bát và cách xử lý công việc linh hoạt thỏa đáng đem lại cảm giác đáng tin cậy của anh.

Hứa Quân Văn, Hứa Quân Văn…

Gác điện thoại, Thẩm Thanh nhẩm đọc tên anh trong trái tim, rồi từ từ đi vào giấc ngủ.

Thẩm Thanh vẫn duy trì công việc của cô ở Đông thành. Nhưng có điều, mỗi ngày cô mất bốn tiếng đồng hồ cho lịch trình đi về giữa hai nơi, vì vậy vấn đề tìm được một công việc gần nơi cư trú đối với một người mê ngủ nướng như cô là vô cùng cần thiết.

Còn chưa tìm được việc làm mới nên Thẩm Thanh cũng không muốn nghỉ việc ở chỗ cũ. Cô biết mình không thuộc loại thanh cao, coi tiền như cỏ rác, vì thế với mức lương bèo bọt của công việc cũ, lại thêm phần đi lại vất vả, cô cũng vẫn chấp nhận.

Hằng ngày cô tỉnh dậy đi làm lúc sáu giờ sáng và trở về lúc tám, chín giờ tối. Thời gian gần đây, Thẩm Thanh mới lĩnh hội đầy đủ vai trò tích cực của mỹ phẩm, chí ít nó cũng giúp cô che đậy đôi mắt thâm quầng và gương mặt bơ phờ trước mọi người.

Sau năm ngày dài đi đi về về giữa công ty, bến tàu điện ngầm, xe buýt, nơi ở, cuối cùng cũng đến hai ngày nghỉ cuối tuần. Ngày nghỉ đầu tiên thật sự đáng quý, Thẩm Thanh ngủ nướng đến tận trưa hôm sau. Nhà A tầng mười chín, cô cảm thấy may mắn khi thuê được căn phòng này, vì khung cảnh phía trước ban công rất thoáng đãng, có thể phóng tầm mắt ra thật xa. Thẩm Thanh khoác trên mình chiếc váy ngủ hai dây, vô tư đi lại trong phòng. Rèm cửa mở toang nhưng không hẳn lúc nào ánh sáng cũng xuyên được vào, đó là một ưu điểm của những phòng trên tầng cao.

Đúng lúc Thẩm Thanh lấy chai nước khoáng, lục tìm đồ ăn trong tủ lạnh thì nghe thấy tiếng chuông cửa mơ hồ vọng lại. Không phải là tiếng chuông phòng mình mà là của phòng đối diện. Sau đó âm thanh chuyển thành tiếng gõ cửa mỗi lúc một lớn hơn. Thẩm Thanh mặc áo khoác ngoài, mở cửa ra xem.

Một người mặc đồng phục nhân viên phục vụ hàng ăn đang cầm trên tay chiếc bánh pizza, bộ mặt có vẻ nôn nóng.

Thẩm Thanh cười.

Cô mở cửa, vì không muốn tiếng gõ cửa gấp gáp làm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn trưa của mình chứ hoàn toàn không phải vì nhiều chuyện. Thế nên sau khi biết được tình hình, cô lập tức đóng cửa lại. Nhưng đúng lúc cánh cửa chuẩn bị khép lại, âm thanh lạch cạch ở phòng đối diện lại cất lên, cánh cửa màu hồng thẫm mở ra.

Thẩm Thanh sững lại, cách một hành lang nhỏ, cô nhìn thấy phòng đối diện có một người đang đứng dựa vào một bên cửa, mặc đồ đen và đeo một cặp kính râm. Là anh ta?

Cặp mắt Thẩm Thanh mở to, không ngờ, hàng xóm của cô lại chính là người con trai ấy.

Cậu bé đưa pizza giờ đã hết kiên nhẫn:

“Anh gọi loại pizza sáu centimet, tổng cộng năm mươi lăm nhân dân tệ. Phiền anh kí nhận giúp.”

Nói đoạn, cậu bé đưa chiếc bánh về phía người thanh niên.

Thẩm Thanh chau mày, sắc mặt người thanh niên đó trắng một cách đáng sợ. Điều khó hiểu là ban ngày ban mặt, lại ở trong nhà, sao anh ta vẫn còn đeo kính râm?

Hứa Khuynh Quyết dựa phần lớn trọng lượng cơ thể vào một bên cửa, trước mắt anh là một màu đen quen thuộc. Nghe giọng điệu người đưa hàng có vẻ thúc giục, anh vội thò tay vào túi quần lôi ra tờ một trăm nhân dân tệ, điềm nhiên đưa cho người đưa hàng:

“Không cần trả lại. Còn bánh, cứ đặt dưới sàn là được rồi!”, anh nói.

“Còn nữa.” Nghiêng đầu theo thói quen, giọng nói vô cảm của Khuynh Quyết lại cất lên:

“Kí nhận chỗ nào? Tôi không nhìn thấy, làm ơn đưa bút và chỉ cho tôi vị trí kí nhận.”

Âm thanh buông lơi, một sự im lặng bao trùm pha lẫn đôi chút bàng hoàng của người đối diện. Hứa Khuynh Quyết kiên nhẫn đưa tay ra chờ đợi.

“À… Bút đây… Anh làm ơn kí ở chỗ này…”

Cậu bé giao hàng cũng bất ngờ, lúc lâu sau mới định thần lại, lấy bút và tờ biên nhận đặt vào tay Hứa Khuynh Quyết.

Nhưng người còn kinh ngạc hơn có lẽ là Thẩm Thanh, nhìn người thanh niên chỉ cách mình vài mét, cô chau mày.

Chả trách hôm qua anh ta không phát hiện ra sự theo dõi của cô, ch