
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, trong một lô riêng ở Hoàng Cung Thời
Đại. Hôm ấy cô phải đi xã giao với khách hàng cùng ông chủ thay cho cô
thư ký bận việc đột xuất. Lô họ ngồi ngập trong ánh đèn màu mờ ảo, khói
thuốc lượn lờ, lại có rượu ngon và gái đẹp vây quanh. Khung cảnh tựa cõi thần tiên ấy khiến mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ, nhưng cô thì
không. Lúc bình thường, thi thoảng cô vẫn đi cùng bạn bè, đồng nghiệp
đến những nơi như thế này tiêu khiển, nhưng hôm nay lại bị kéo đi làm
người chiêu đãi khách, cô cảm thấy rất vô vị. Nhanh chóng viện một cái
cớ, cô chuồn ra ngoài hành lang đổi gió.
Ánh sáng
ngoài này cũng mờ mờ, những bóng đèn tường màu đỏ dọc theo hành lang hắt xuống khiến mặt sàn thủy tinh trông càng thêm lung linh huyền ảo. Một
bóng người lướt qua cô, làm vương lại một làn gió thơm ngát. Cô không để ý, vẫn tiếp tục thẩn thơ. Đi được vài bước, người kia quay đầu lại. “Tử Mặc? Có phải Triệu Tử Mặc không?” Giọng nói yểu điệu mà vô cùng quen
thuộc ấy khiến cô ngẩng đầu lên. Quả nhiên là cô bạn cùng trường ngày
trước – Vu Phính Đình.
“Đồ quỷ sứ,
lâu như vậy rồi mà chẳng thèm liên lạc gì với bạn bè cả! Ai cũng tưởng
cậu bốc hơi rồi chứ!…” Vu Phính Đình trách yêu cô. “Không gặp thì thôi,
hôm nay đã gặp nhau ở đây, đừng hòng tớ buông tha cho cậu nhé!” Mặt cô
thoáng đỏ lên, cũng may là trùng màu với ánh đèn nên Phính Đình không
thấy được. Với người khác, có lẽ bốn năm đại học là thời kỳ huy hoàng
nhất của tuổi trẻ, chỉ biết mỗi học hành và hưởng thụ, còn với cô, chuỗi ngày ấy chỉ xoay quanh công việc, học hành, rồi lại công việc, lấy đâu
ra thời gian để thân thiết với bạn bè cùng lớp. Vậy nên đến tận bây giờ, cô vẫn tiếc nuối mỗi khi hồi tưởng lại quãng đời đại học của mình,
nhưng tiếc nuối mãi vẫn chỉ là nuối tiếc… Bởi nếu thời gian có quay trở
lại, cô cũng chẳng thể làm gì khác hơn.
“Qua bên kia ngồi với tớ, cho tớ số phone của cậu luôn. Mấy năm nay lớp mình họp vài lần rồi, nhưng chẳng ai liên lạc được với cậu hết!” Phính Đình có vẻ
hơi say, đôi gò má khẽ ửng hồng như phủ một lớp phấn, trông cực kỳ rạng
rỡ. Năm đó mới nhập học, cô nàng đã gây xôn xao cả khoa Ngoại ngữ, bây
giờ càng ngày càng biết cách làm đẹp hơn, e rằng đến cả minh tinh màn
bạc cũng không dám đứng gần cô, sợ bị đem ra so sánh. Hồi ấy hai người
chỉ quen biết sơ sơ, nếu không nhờ một chuyến du lịch của lớp, chắc bây
giờ gặp nhau cũng chỉ cùng lắm là mỉm cười thăm hỏi, rồi lại đường ai
nấy bước mà thôi.
Sang lô của
Phính Đình, cô suýt té ngửa – không ngờ nó lại hoa lệ đến vậy, còn lộng
lẫy hơn cả lô của sếp tổng cô gấp mấy lần… Có mấy người đàn ông đang
ngồi quanh hai bên bàn, còn vài người khác đang hát hò với mấy cô em
xinh đẹp. Họ không ăn vận chải chuốt, nhưng chỉ cần thoáng nhìn cái vẻ
ung dung tự tại kia thôi cũng đủ để biết họ ở một thế giới khác, một thế giới mà cô không thể tiến vào, cũng chưa từng muốn bon chen.
Có lẽ do cô
ăn vận quá đỗi bình thường, hay có thể vì cô được Vu đại mỹ nữ dắt tay
tới mà mấy gã đàn ông cũng liếc sơ cô vài cái, rồi lại tiếp tục hát hò,
đùa giỡn. Phính Đình kéo thẳng cô tới bàn mạt chược, cầm chiếc điện
thoại đang đặt trên bàn lên – một chiếc Apple, nghe nói kiểu này còn
chưa được tung ra thị trường trong nước. Tuy cô không rành về mấy thứ đồ xa xỉ ấy, nhưng cũng từng được thấy qua ở các cửa hàng. Còn đang miên
man suy nghĩ, đã nghe Vu Phính Đình giới thiệu: “Đây là bạn thời đại học của em – Triệu Tử Mặc.” Cô gật đầu cười nhẹ, những người kia cũng xoay
qua gật đầu chiếu lệ. Anh là một trong số đó. Lúc này, anh đang ngồi
phía đối diện, chỉ nhìn lướt qua cô rồi lại hạ tầm mắt xuống. Khoảnh
khắc ấy cô đã thấy được đôi mắt anh, một đôi mắt hoa đào trong veo, ngời sáng.
***
Sau hôm đó,
Phính Đình nói sẽ thường xuyên liên lạc với cô. Cứ ngỡ đó chỉ là lời xã giao, ai ngờ đến hôm thứ ba cô nàng gọi thật. Lúc đó cô đang làm thêm
giờ, mới bắt máy lên, chưa kịp mào đầu gì hết đã nghe hỏi: “Cậu đang ở
đâu để tớ tới đón!” Cô vừa uống một ngụm nước vừa đáp: “Tớ đang làm thêm giờ ở công ty.” Vu Phính Đình nói chắc nịch: “20 phút nữa cậu gặp tớ ở
cửa công ty!” Không chờ cô kịp nuốt trôi ngụm nước, cô nàng đã cúp máy.
Hôm đó là
lần thứ hai cô nhìn thấy anh. Mới đầu cô cũng không để ý, cứ lên thẳng
xe của Phính Đình, khi xe dừng tại một biệt thự ở ngoại ô thành phố,
thấy anh bước ra khỏi chiếc xe màu bạc mới biết thì ra xe anh vẫn chạy
ngay phía sau. Hôm ấy cô mặc nguyên bộ đồ công sở, trông quá nghiêm túc
cho một buổi gặp mặt. Anh không nhìn cô, cô cũng chẳng chào hỏi. Xưa nay cô không quen chủ động, vả lại cô cũng biết thân biết phận nên chẳng
muốn dính dáng gì đến những kẻ tầng lớp trên như anh.
Nhưng dần
dà, cô cũng trở nên quen biết sơ sơ với họ. Thứ nhất là vì Phính Đình
rất tích cực rủ rê, mà chẳng lẽ lần nào cô cũng từ chối. Thứ hai, tuy đã là thổ địa vùng này, nhưng cô vẫn chỉ có một mình, khó tránh khỏi cảm
thấy cô đơn. Những đêm miệt mài làm thêm giờ, khi mệt mỏi cô thường nhìn qua bức tường kính tầng mười tám, lặng ngắm những ánh đè