
y lại làm vậy, chuyện gì đã xảy ra? Tử Mặc vội vàng hỏi:
"Vậy bao giờ cậu trở lại? Sao không nói sớm để mình đi tiễn? Cậu chờ
nhé, mình tới liền..." Phính Đình ngắt lời cô, buồn bã nói: "Tử Mặc,
mình cũng không biết bao giờ. Có lẽ đến khi mình quên anh ấy, hoặc khi
mình bắt đầu một tình yêu mới. Nhưng chắc chắn mình sẽ quay lại. Cho
mình thơm Đa Đa nhé. Mình phải lên máy bay đây. Tạm biệt!" Tử Mặc vội
gọi to: "Phính Đình-----Phính Đình-----!" nhưng điện thoại đã bị cúp. Cô vội vàng ra khỏi chăn, xuống giường, quýnh quáng mặc quần áo. Giang Tu
Nhân ôm cô lại: "Em làm sao mà cuống lên vậy?" Vòng tay anh đem đến sự
an tâm, cô bình tĩnh trở lại, nói: "Em phải ra sân bay tiễn Phính Đình,
ba giờ cô ấy đi Paris." Anh ôm cô chặt hơn, dịu dàng nói: "Bây giờ đã ba giờ rồi. Chẳng phải Phính Đình không muốn bất kỳ ai đi tiễn nên bây giờ mới nói cho em sao? Huống hồ giờ này đi cũng không kịp nữa."
Phính Đình đi như vậy, không biết bao giờ sẽ trở lại. Cô ấy đi trong
thất vọng vô bờ, cũng chẳng biết bao giờ mới có thể trở lại như cũ. Tình bạn giữa Phính Đình và cô, xưa nay vẫn là Phính Đình chủ động - chủ
động hẹn gặp, chủ động quan tâm đến cô, nhưng cô lại hững hờ, có cũng
được không có cũng chả sao. Nếu Phính Đình không gọi điện, hẳn cả tháng
trời cô cũng sẽ không liên lạc. Bây giờ nghĩ lại thấy cô thật tệ bạc,
sao Phính Đình lại phải làm bạn với một người tệ bạc như cô chứ?
Tử Mặc rúc trong lồng ngực Giang Tu Nhân, ôm lấy anh, nghẹn ngào:
"Nhưng em sẽ nhớ cô ấy lắm." Anh cười, hôn cô: "Sau này em có thể đi
thăm cơ mà, vả lại có phải cô ấy không quay về nữa đâu." Tử Mặc là như
thế, bề ngoài trông dửng dưng, nhưng kỳ thực lại đem tất cả giấu sâu
trong đáy lòng.
Ngày thứ ba, Tôn Bình Hoa như điên như loạn tìm đến cửa. Râu ria tua
tủa, áo quần nhăn nhúm, cực kỳ lôi thôi lếch lếch. Biết người này đã
nhiều năm, hôm nay mới là lần đầu thấy anh ta thê thảm như vậy. Cả nhóm
trước giờ luôn chỉnh tề, sáng sủa, tuyệt không thua kém bất kỳ minh tinh nào. Tôn Bình Hoa chộp lấy tay cô, cầu khẩn: "Tử Mặc, van em đấy, cho
anh biết Phính Đình đi đâu được không?" Thấy vậy, cô vừa ghét lại vừa
thương: "Nếu cô ấy muốn cho anh biết thì đã không cần anh phải đến đây
hỏi em rồi." Tôn Bình Hoa vội nói: "Anh đi tìm cô ấy ba ngày rồi, nhưng
chẳng biết cô ấy đi đâu. Nhà cha mẹ không có, biệt thự cũng không, tất
cả những nơi cô ấy có khả năng đến anh đã tìm khắp rồi! Cô ấy nói muốn
chia tay, nhưng anh chưa đồng ý, làm sao anh có thể đồng ý được? Vĩnh
viễn sẽ không..."
Hôm ấy Tôn Bình Hoa ngồi cả đêm dưới lầu, ngày hôm sau khi Phính Đình xuống lầu, trông cô không có vẻ gì khác thường cả, vẫn nói chuyện với
anh như thường. Anh cứ nghĩ cô chỉ hờn dỗi nhất thời nên không để ý
nhiều. Bên nhau đã lâu, biết tính cô, nếu còn giận đã làm mặt lạnh với
anh rồi, nên cũng yên tâm. Nào ngờ đêm hôm đó cô lại không có ở nhà, đợi mãi không thấy về, điện thoại cũng tắt. Cho đến tận rạng sáng, nhận
được một tin nhắn trong điện thoại, chỉ có hai chữ cụt ngủn: "Tạm biệt." Lúc đó anh mới hoảng lên, vỡ lẽ ra lần này cô nghiêm túc. Vội vã gọi
cho cô thì không liên lạc được, bao nhiêu cú cũng chỉ nghe điện thoại
bên kia đang trong trạng thái tắt máy. Nghĩ đến những nơi có thể cô sẽ
đi, đầu tiên là nhà của cô, anh vội phóng như bay đến phi trường, đến
nhà cô nhưng Phính Đình không có ở đó. Thấy ánh mắt kinh ngạc của cha mẹ cô, anh biết họ không biết gì cả. Đi tìm những chỗ khác, nhưng vẫn
chẳng thấy cô đâu.
Tử Mặc nhìn Tôn Bình Hoa, chẳng nói gì. Tôn Bình Hoa đáng thương,
nhưng chẳng lẽ Phính Đình không đáng thương? Nếu không vì anh ta, Phính
Đình sao đến nỗi phải tha hương như bây giờ!
Giang Tu Nhân bưng nước ra ngoài, thấy cảnh tượng như vậy bèn chạy
vội tới kéo anh ta: "Bình Hoa, ngồi xuống trước đã, đừng như thế." Tôn
Bình Hoa quay đầu ngơ ngác nhìn anh, từ từ buông tay cô. Thấy Tử Mặc như vậy, Giang Tu Nhân biết cô không chịu nói nên anh cũng không thể mở
miệng, đành dùng một câu bỡn cợt khuyên bạn: "Tên nhóc này, chân trời
nào mà lại chẳng có cỏ thơm!" Tôn Bình Hoa liếc anh một cái, thẫn thờ
nói: "Mình không cần cỏ thơm gì cả, chỉ cần Phính Đình." Bỗng nhiên, anh ta quỳ xuống trước Tử Mặc: "Anh van em đấy Tử Mặc, cho anh biết cô ấy
đi đâu đi!" Chắc chắn Tử Mặc biết, Phính Đình chỉ có chị em duy nhất là
cô, cũng quan tâm cô nhất, chắc chắn cô biết. Cuộc sống không có Phính
Đình, dường như anh mất tất cả. Là anh sai, không muốn rời khỏi sự bao
bọc của cha mẹ, không muốn mất đi tất cả những gì vẫn có. Nhưng mất đi
cô, chúng chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa.
Thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Giang Tu Nhân cùng dáng vẻ khổ sở của Tôn Bình Hoa, lòng cô nhũn xuống: "Em chỉ biết Phính Đình đi Paris, nhưng
không biết cụ thể là cô ấy muốn dừng chân ở đâu." Xem ra Phính Đình đi
là muốn Tôn Bình Hoa đủ tỉnh táo để nhận ra tình cảm của mình. Anh ta đã cuống lên rồi, không thì với năng lực kia sao có thể không tra ra Phính Đình đã xuất ngoại đi Paris? Thế mới nói, có những chuyện mà người
trong cuộc vĩnh viễn u mê.
Tối hôm ấy Tôn