pacman, rainbows, and roller s
Nếu Chúng Ta Đã Không Thể Có Hạnh Phúc

Nếu Chúng Ta Đã Không Thể Có Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322904

Bình chọn: 7.00/10/290 lượt.

ng đưa anh đi,Gia Nguyệt,để anh bên cạnh em được không."

Mắt hắn cũng đã ửng đỏ,giọng nói run rẩy tiết lộ tâm tình đang kích động

của hắn. Hắn nghĩ rằng nếu bây giờ rời xa nàng,hắn sợ tim hắn sẽ chết.

Gia Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn. Từng câu từng chữ của hắn đánh thật sâu vào lòng nàng.

Hắn nói hắn thích nàng.

Hắn nói hắn đã sớm yêu thương nàng.

hắn nói hắn sẽ chết nếu mất đi nàng.

Nàng có thể tin không,tin rằng hắn cũng thật sự là .....đối với nàng......

"Em có thể tin anh được không,Lâm Khiêm em có thể tin không."

Đôi mắt chứa đầy nước mắt của nàng nhìn thẳng về hắn. Bàn tay nàng nắm chặt đến trắng bệt vì bất an.

Hắn vừa cười đôi mắt lại sớm ướt át,hắn hôn lên mắt nàng,mũi nàng rồi lại

tìm đến đôi môi xinh đẹp của nàng để thay cho câu trả lời.

Hắn yêu nàng.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........

Sáng hôm sau,cả tòa nhà như rung chuyển khi thấy nàng tay trong tay cùng hắn đi ra.

Trên gương mặt,trong ánh mắt cả hai đều là nhu tình mật ý.

Làm lây nhiễm ra xung quanh không khí ngọt ngào ấm áp.

Tất cả mọi người,trừ ông Lâm đều bàng hoàng không hiểu điều gì đang diễn ra.

Nhưng ai cũng đều cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn nụ cười chưa bao giờ ngọt ngào hơn của nàng.

Đã bao lâu rồi người ta không thấy nàng cười rạng rỡ đến như thế.....

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>><<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

.......XOẢNG.... ........

Tiếng đổ vỡ phát ra từ phòng Giai Hân khiến cho cô hầu đang đi ngang qua

hoảng sợ. Nàng vội vả định tiến vào thì bị tiếng gào thét điên cuồng của Giai Hân đánh cho tan tát.

"Cút ra ngoài,cút ra ngoài"

Cô hầu gái không dám nấng ná,vừa như bò vừa như chạy nhanh ra khỏi phòng,ngay cả nhìn cũng không dám.

Bên trong,Gia hân với khuôn mặt vì tức giận điên cuồng mà vặn vẹo đến ghê sợ.

Bàn tay vừa bóp nát ly thủy tinh đã nhuộm đầy máu.

Trên sàn,vô số mãnh vỡ nằm rải rác. Bằng chứng cho cơn giận đang cuộn trào trong lòng nàng.

Chẳng còn có chút gì của nét ngọt ngào dịu dàng ngày thường, Giai Hân căm

phẩn,đem đôi mắt đang bốc lửa hừng hực như muốn thiêu đốt mọi thứ về

phía nhà lớn.

"Gia Nguyệt,cô dám cướp đi Khiêm Khiêm của tôi,cô nhất định phải trả giá thật đắt."

Bên ngoài,ông Lâm và thư ký Du đứng yên lặng. Thư ký Du nôn nóng muốn đi

vào giải quyết mọi chuyện,nhưng lại bị ông Lâm ngăn cản.

Nhìn sắc trời,ông ta nhà nhã bở đi,vẻ toan tính hiện lên trong đáy mắt.

"Càng lúc càng thú vị ha ha ha ha ha"

Thư ký Du nghe ông Lâm buông ra câu nói vô tâm,không khỏi thương tiếc cho tiểu thư của mình.

Vì cái gì cô ấy lại là con gái của Lâm Hách,nếu không phải biết đâu mọi chuyện đã không....

"Hazzzz"

trong lớp không khí mát mẻ hiếm hoi của ngày hè,văng vẳng lại tiếng thở dài của thư ký Du. "Hân Hân,em...."

"Đừng nói nữa,chị hiểu rồi."

"Hân thật ra thì em không...."

"Chị đã nói chị hiểu rồi mà."

Giai Hân ngồi trên xích đu,quay lưng lại với Lâm Khiêm. Ngay khi hắn nắm tay cô ta đi ra,nàng đã biết lựa chọn của hắn.

Nhưng như thế thì sao,nàng chưa có chịu thua đâu.

Lâm Khiêm thở dài,hắn quay người bước trở vô nhà,hắn biết,nên cho chị hắn

chút thời gian để thích ứng. Hắn cũng không ngờ hắn có thể công khai

đứng bên cạnh Gia Nguyệt.

Sáng nay khi nàng năm tay hắn đi ra phòng lớn,hắn nhìn thấy được vẻ mặt bàng hoàng hốt hoảng cùng ngờ vực của nhiều người.

Nhiều tiếng xì xào bàn tán làm hắn không được tự nhiên,tay vô thức siết chặt tay nàng hơn.

Nàng không nói gì,chỉ nhẹ nhàng vổ về tay hắn. Hắn thấy mình thật mất mặt,đáng lý người được an ủi phải là nàng mới đúng.

Nhưng nàng không nói gì,chỉ lẳng lặng tuyên bố người nàng chọn là hắn,rồi lại yên lặng cùng hắn ăn sáng,tựa hồ nhưng không có chuyện gì lạ cả.

Chỉ là,hắn không quen ngồi ăn trong nha lớn,nhất là trước mắt ông Lâm và nhiều người đang nhìn chăm chăm vào hắn.

Chỉ là,hắn càng lo ắng hơn khi nhìn vẻ mặt như không có gì lạ của ông Lâm.

Hắn tưởng ông hẳn sẽ ném vào đầu hắn một cái gì đó. Rồi mắng hắn là đò

không biết liêm sỹ hay đại loại thế.

Chỉ là...

Chỉ là....không có gì hết.....chẳng có gì cả....

"Lâm Khiêm....Lâm Khiêm"

"Hả...A...cái gì..."

Gia Nguyệt gọi hắn ba lần hắn cũng không nghe,chỉ khi nàng chạm vào tay hắn thì hắn mới giật mình vội vội vàng vàng lên tiếng.

"Anh sao vậy sao lại ngẩn người như thế"

Gia Nguyệt mỉm cười,đưa cho hắn khăn để hắn lau tay. Thật là,ngay cả rửa

tay mà cũng ngẫn người được. Sao trước giờ nàng không biết hắn cũng có

lúc đáng yêu như thế này nhỉ.

Nhìn hắn ngớ ngẫn lau tay qua

loa,nang nhíu mày không hài lòng. nàng lấy một chiếc khăn khác. Nắm lấy

tay hắn kéo qua.rồi dùng khăn mềm lau thật kỹ.

"Lau tay cũng giống như rửa tay,phải thật nhẹ nhàng,lau thật kỹ. Đừng giống như trẻ em như thế."

Hắn lại ngẩn người nhìn nàng lau tay cho mình. Mái tóc nàng rất đẹp,đen

bóng trơn mềm xỏa xuống vai khi nàng cuối đầu lau tay cho hắn.

Đột nhiên,hắn thấy tim rất ấm áp,ngọt ngào như là ngâm trong mật.

"Gia Nguyệt"

Hắn khe khẽ gọi,rồi vội vã ôm nàng thật chặt.

Người con gái này,luôn kiêu ngạo như chim khổng tước,nay lại hạ mình lau tay

cho hắn. Lại rất dịu dàng,tình cảm đến mức