XtGem Forum catalog
Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh

Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324265

Bình chọn: 10.00/10/426 lượt.

u Á vừa khom người cúi đầu hành lễ vừa làm mặt hề khiến Đinh Thần bật cười.

Giọng nói Diệp Tử xen lẫn tiếng cười: “Hai người thật khiến người ta vừa giận vừa buồn cười. Được rồi, nếu đã không việc gì bọn mình về trước đây”

“Đi dường cẩ thẩn!”. Đinh Thần nói

Thẩm Hạo cười khoan thai: “Này, luôn tiện cho mình quá giang”

“Cậu không lái xe sao?” Diệp Tử hỏi

“Hồi tối mình có hẹn uống rượu cùng Bùi Tử Mặc nên không lái xe đến”. Thẩm Hạo chợt khựng lại, anh hận một nỗi không thể khóa miệng mình lại.

Diệp Tử cùng Hướng Huy trao đổi ánh mắt cùng nhau, cả hai nói giọng hoài nghi: “Vậy Bùi Tử Mặc đâu?”

“Phải đấy, anh rể đâu?” Đinh Tiểu Á hỏi

Đinh Thần ngơ ngác nhìn Thẩm Hạo, chờ lời giải thích của anh.

Thẩm Hạo vò đầu bứt tai, khó xử vô cùng.

Hướng Huy trầm giọng nói: “Cậu không giấu được đâu, thật thà khai ra đi”

Thẩm Hạo đăm chiêu: “Các cậu đừng ép mình”

Đinh Tiểu Á thẳng thắn nói: “Anh định nối giáo cho giặc sao?”

Thẩm Hạo tắc nghẹn chẳng nói nên lời.

“Xét cho cùng cậu giúp anh ta che dấu điều gì?” Đinh Thần chợt cất lời, giọng nói cứng nhắc

Thẩm Hạo cuối cùng đưa ra quyết định: “Đinh Thần, uống rượu được một lúc thì Bùi Tử Mặc nhận được điện thoại của Vu Tranh”. Anh lén đưa mắt sang nhìn Đinh Thần, trông thấy sắc mặt cô bình tĩnh, anh nói tiếp: “Cô ta bảo là đường ống nước nhà cô ta bị tắc, cần cậu ấy giúp đỡ”

Diệp Tử hung hăng nói: “Lại là ả!”

Đinh Tiểu Á ngỡ ngàng: “Vu Tranh là ai?”

Thần sắc Đinh Thần nhanh chóng trở nên nguội lạnh, cô cắn chặt môi mình.

“ Để em gọi điện thoại cho anh rể ”. Đinh Tiểu Á vừa lôi điện thoại ra liền bị Đinh Thần cản lại : “ Đã gọi trên đường đến đây rồi, anh ấy không nghe điện thoại ”. Chẳng thể nhậ ra cảm xúc từ trong giọng điệu của Đinh Thần, sắc mặt cô càng lúc càng trắng bệch, biểu lộ rõ cảm xúc ngay lúc này của cô.

Diệp Tử lo lắng thốt lên: “ Đinh Thần ”

Đinh Thần phẩy tay: “Mình không sao, chỉ giúp đỡ thôi mà, mọi người đừng lo lắng ”. Trái lại cô còn an ủi người bên cạnh : ” Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau về thôi ”. Cô nói với Diệp Tử: “Hai cậu đưa Thẩm Hạo về đi ”. Cô quay lại rồi nói : “ Tiểu Á, em về nhà mình hay ngủ lại với chị?”

“ Em cảm thấy hơi sợ, muốn ở bên chị ! ”. Đinh Tiểu Á nũng nịu, người thấu tình đạt ký như cô liền nhận ra chuyện bất thường giữa Đinh Thần và Bùi Tử Mặc.

Thấy Đinh Thần sắp đặt mọi chuyện ổn thỏa đâu vào đấy, Diệp Tử cũng yên lòng, vẫy tay chào tạm biệt.

Về đến nhà, Đinh Tiểu Á lền hấp tấp hỏi : “ Chị à, chj và anh rể rốt cuộc là thế nào ? Cái cô tên Vu Tranh là ai? Hai người kéo dài tình trạng này bao lâu rồi?”

Đáy mắt Đinh Thần lộ vẻ thờ ơ. Chuyện này là thế nào, Đinh Thần cũng rất muốn biết xảy ra chuyện gì. Bản thân cô tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác mà vẫn chẳng thể nào xoay chuyển được con tim anh sao ?

Lúc này, Bùi Tử Mặc vẫn ở nhà Vu Tranh.

Cô nói dối đường ống thoát nước bị tắc cầu cứu Bùi Tử Mặc, lừa anh đến tận nhà nhưng anh chẳng thể nào vứt bỏ Vu Tranh bởi lẽ khi anh đến nơi thì Vu Tranh đã uống rất nhiều rượu, say đến mức gần như bất tỉnh nhân sự.

Cô vùi đầu trước ngực Bùi Tử Mặc, nhìn anh bằng cặp mắt say sưa : “ Tử Mặc, cúng mình uống rượu đi ! ”

“ Em say rồi ”. Bùi Tử Mặc nhẹ nhàng nói

Vu Tranh lắc đầu: “Em không say, chúng ta uống tiếp đi!”

Bùi Tử Mặc nhíu mày, anh chợt dịu giọng lại: “Đừng phá nữa, anh dìu em vapf phòng nghỉ ngơi”. Anh bế xốc Vu Tranh, đưa cô vào giường, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn mỏng lên người giúp cô.

Ngón tay anh dịu dàng luốn qua mái tóc dài của cô: “Em nghỉ ngơi đi, anh về đây”

“Tử Mặc, đừng đi!”. Vu Tranh chẳng rõ sức mạnh từ đâu ra, cô bấu chặt vào cổ Bùi Tử Mặc, lôi anh đến bên giường.

Cơ thể ngọc ngà mềm mại ngay trong vòng tay, Bùi Tử Mặc chẳng phải là Liễu Hạ Huệ, phản ứng sinh lý bỗng dưng trỗi dậy trong anh. Bùi Tử Mặc chật vật kháng cự: “Vu Tranh, buông tay ra!”

“ Tử Mặc, em biết rằng anh vẫn còn yêu em!” . Đôi mắt Vu Tranh sâu thăm thẳm, cô ta nhìn anh bằng ánh mắt nồng nàn say đắm.

Bùi Tử Mặc toan né tránh ánh mắt của cô theo phản xạ nhưng bị Vu Tranh ghì chặt lấy, mồ hôi lấm tấm rịn trên vầng trán anh, anh gắng sức giữ vững sự tỉnh táo trong đôi mắt mình.

Sóng mắt Vu Tranh chuyển động, nụ cười của cô càng thêm sâu sắc: “Nếu anh vẫn còn trách cứ chuyện năm xưa em bỏ anh vậy thid e xin trịnh trọng nói lời xin lỗi anh. Anh muốn trừng phạt em thế nào cũng được, chỉ cầu xin anh đừng rời xa em ”. Cô hiểu rõ bản tính Bùi Tử Mặc hơn cả chính mình, anh thuộc mẫu người tốt bụng, thích mềm mỏng, chỉ cần cô dùng đúng phương pháp, sợ gì anh không đổ.

Bùi Tử Mặc hít nột hơi thật sâu: “ Vu Tranh, em đừng vậy ! ”

Vu Tranh tỏe vẻ bi thương: “Anh vẫn còn oán trách em, vẫn còn giận em ! ”. Dứt lời, cô cất tiếng khóc nức nở nghẹn ngào.

Bùi Tử Mặc bị tiếng khóc của Vu Tranh làm cho tâm tình bấn loạn, trước kia anh nâng niu dỗ dành cô trong vòng tay, đâu nỡ để cô chịu chút ấm ức nào, dù rằng cô đang tâm rời bỏ anh nhưng vì quá yêu cô nên anh chẳng thể nào đem lòng căm hận cô. Giờ thì khi thấy cô nước mắt lưng tròng khiến anh càng thêm đau xót,