
g thua một cách oanh liệt.
“Ngôn Ngôn? Ngôn Ngôn!”
Nghe tiếng ba tôi gọi, tôi khoác tay Cảnh Mạc Vũ, kéo váy cưới màu trắng được may thủ công tinh tế, chậm rãi đi qua mỹ nhân mắt ngấn lệ, đi qua Tề Lâm đang nhếch miệng cười, đi qua đám khách mời vô tư lự.
Những hạt đá quý trên áo cưới lấp lánh dưới ánh mặt trời làm tôi nhức mắt.
Vào giây phút đó, tôi đột nhiên tỉnh ngộ. Nếu đây là tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình, không còn nghi ngờ gì nữa, tôi chính là nữ phụ đáng ghét bị mọi người chửi rủa. Tôi tưởng tôi có chút sắc đẹp là có thể khống chế anh. Quan trọng hơn, tôi tưởng tôi có một người cha lợi hại, chuyện gì cũng có thể giải quyết lại hết mực yêu thương chiều chuộng tôi, là tôi có thể thành công trong việc chiếm hữu nhân vật nam chính, người khiến phái nữ điên đảo. Tôi còn tưởng, có thể chờ đợi một tình yêu mà tôi cho rằng sớm muộn cũng sẽ đến với tôi…
Chỉ có điều, chờ đợi tôi ở phía trước, liệu có phải là tình yêu?
Chương 2: Động phòng
Đêm động phòng hoa chúc, những cánh hoa hồng đỏ thắm tượng
trưng cho tình yêu bồng bềnh trong bồn tắm, dưới ánh đèn dìu dịu, đôi vợ chồng
mới cưới nhìn nhau âu yếm. Có thể nói, đây là thời khắc hạnh phúc nhất trong
đời người. Nhưng tôi không hề cảm thấy hạnh phúc. Ngược lại, từng cơn gió đêm
lạnh lẽo thổi vào xương cốt mệt mỏi của tôi, tới tận trái tim tôi.
Chồng mới cưới của tôi cũng không hề có ý nghĩ một khắc đêm
tân hôn đáng giá ngàn vàng, nên sớm cởi bỏ quần áo. Anh ngồi ở chiếc ghế da
phía đối diện, nghịch ly rượu thuần pha lê trong tay.
Ngọn đèn dịu dàng chiếu xuống gương mặt sáng chói, đẹp đẽ
hơn cả ánh trăng dưới nước của anh, khiến tôi không thể rời ánh mắt say mê. Tôi
hoàn toàn quên mất bộ váy cưới nặng nề làm tôi suýt không thở nổi vẫn còn trên
người. Từ đáy lòng, tôi cảm thấy bản thân may mắn, vì người phụ nữ mặc váy cưới
ngày hôm nay là tôi chứ không phải mỹ nhân trong rừng cây.
Tề Lâm luôn chê tôi dại trai, mới chọn Cảnh Mạc Vũ thay vì
chọn anh ta. Được thôi, tôi thừa nhận lý do đầu tiên khiến tôi yêu Cảnh Mạc Vũ
là ngoại hình của anh. Nhưng tình cảm của tôi dành cho anh chắc chắn không chỉ
có vậy.
Khi bạn sợ bóng đêm hiu quạnh, một anh chàng đẹp trai ngồi
bên giường bạn, kể câu chuyện cô bé lọ lem và hoàng tử gặp gỡ, yêu nhau và sống
với nhau đến trọn đời. Mặc dù câu chuyện vô vị đến mức anh chàng đẹp trai đó
ngáp liên tục, nhưng anh vẫn không bỏ đi. Đôi mắt đẹp như tranh vẽ của anh dịu
dàng nhìn bạn…
Bạn bắt đầu bước vào thời kỳ thanh xuân phản nghịch, bạn cãi
nhau với bố rồi bỏ nhà ra đi. Lúc bạn bị mất phương hướng đứng trên đường phố
xa lạ, một anh chàng đẹp trai chạy đến bên bạn trước khi ánh hoàng hôn tắt hẳn.
Mái tóc đen của anh tung bay trong gió, giọt mồ hôi như hạt ngọc lấm tấm trên
gương mặt anh…
Lúc bạn chuẩn bị thi đại học, bận ôn bài đến mức quên cả ăn
uống. Phát hiện da bụng dính chặt vào lưng, bạn liền gọi cuộc điện thoại than
vãn với một người nào đó. Nửa tiếng sau, một anh chàng đẹp trai cầm hộp canh
nóng xuất hiện trước mặt bạn, vuốt mái tóc rối bù của bạn bằng cử chỉ đầy yêu
thương…
Khi có người chĩa súng vào bạn, một chàng đẹp trai không do
dự đứng chắn trước mặt bạn, tấm lưng thẳng của anh như có thể vì bạn chống đỡ
cả đất trời…
Nếu bạn không yêu anh chàng đẹp trai đó, bạn chắc chắn không
có trái tim. Còn tôi có trái tim, hơn nữa là trái tim nóng hổi đầy nhiệt huyết,
vì vậy tôi một lòng một dạ yêu anh cũng là điều dễ hiểu.
Có người từng nói với tôi, nếu em thật sự yêu một người, dù
anh ta không yêu em, em cũng phải tìm mọi cách giành được anh ta, bằng không cả
đời này em sẽ không hạnh phúc. Tôi tin vào lời khuyên đó, vì vậy tôi đã sử dụng
mọi cách có thể. Cuối cùng, tôi cũng có được Cảnh Mạc Vũ.
Tôi nghĩ tôi đã đạt nguyện ước. Nhưng hóa ra, đây là sự khởi
đầu của một chuỗi bất hạnh.
Phòng cưới không biết yên lặng bao nhiêu lâu, tôi còn tưởng
rằng anh chàng đẹp trai mà tôi nhắc đến ở trên sẽ ngồi ở đó để tôi ngắm suốt
đêm. Nào ngờ, anh nhìn đồng hồ rồi lên tiếng: “Chẳng phải em có chuyện muốn hỏi
tôi hay sao?”
Tôi muốn hỏi anh: Anh có yêu cô gái đó không? Nhưng cuối
cùng tôi vẫn không thể thốt ra miệng.
“Là anh báo tin cho Tề Lâm về đám cưới của chúng ta phải
không?” Tôi hỏi.
Ly rượu đang xoay tròn trong tay anh dừng lại: “Ờ, tôi còn
tưởng cậu ta sẽ bất chấp tất cả, ngăn cản đám cưới, sau đó đưa em đi…”
“Dám đến Cảnh gia cướp cô dâu, anh ta chắc chắn chán sống
rồi.”
Cảnh Mạc Vũ nhếch mép: “Nếu tôi là cậu ta, có chết tôi cũng
không khoanh tay đứng nhìn người phụ nữ tôi yêu nhảy xuống hố lửa.”
Tôi suy nghĩ mãi về câu nói ngắn gọn nhưng mang hàm ý sâu xa
của anh. Cuối cùng, tôi vẫn không hiểu, hoặc cố tình không hiểu, tôi đành hỏi
ngược lại bằng một giọng chế giễu: “Nếu anh dũng cảm như vậy, sao anh không dẫn
cô tình nhân bé nhỏ của anh bỏ trốn, để cô ấy khóc lóc sướt mướt ở đám cưới?”
Cảnh Mạc Vũ không thay đổi tư thế, trên mặt anh vẫn là nụ
cười lãnh đạm, không thể hiện bất cứ tâm trạng nào: “Nếu tôi định bỏ đi cùng cô
ấy, ban đầu tôi đã không nhận lời cưới e