
chiếm trọn từ lâu.
Kể từ lúc thốt ra lời hứa “mãi mãi”, từ đáy lòng anh đã
thích cô, muốn bảo vệ cô, không muốn cô bị tổn thương. Có lẽ đó không hẳn là
tình yêu nam nữ thuần túy nhưng cũng không phải là tình cảm anh em.
Điều bi ai trong cuộc đời không phải là sau khi đánh mất cô
mới hối hận, mà lúc anh trân trọng cô hơn cả tính mạng của mình, anh lại không
hề phát hiện ra điều đó, vì vậy cô cũng không biết...
Điện thoại di động đổ chuông, là mẹ anh gọi điện giục anh về
nhà ăn cơm. Lúc này anh mới nhớ ra, lễ Giáng sinh là đêm đoàn tụ quan trọng
nhất của người Mỹ, người nhà đã đợi anh rất lâu.
Nhét tờ một trăm đô la Mỹ vào tay cô nhân viên phục vụ chuẩn
bị rót café cho mình, anh nói không cần trả lại tiền thừa rồi lập tức lao vào
cơn giá lạnh.
Đạp chân trên lớp tuyết mỏng, anh bỗng thấy căm ghét đất
nước này, căm ghét khí hậu Washington, bởi thời tiết giá lạnh sẽ khiến anh nhớ
bàn tay ấm áp nhất.
Trong đêm tuyết rơi, cô lạnh đến mức toàn thân run rẩy nhưng
vẫn nắm chặt hai tay anh, đưa lên miệng thổi phù phù. “Anh có lạnh không?”
Anh lắc đầu, mở vạt áo, ôm cả người cô vào lòng.
Lúc đó, dù trời giá rét đến mấy, anh cũng không cảm thấy
lạnh.
Có những tình yêu, lúc thì sôi nổi, thề gắn bó keo sơn nhưng
đến lúc hạ màn thì trong lòng chẳng lưu lại vết tích, cùng lắm là trở thành câu
chuyện cười của buổi trà dư tửu hậu.
Có những tình yêu, lúc yêu hết sức nhẹ nhàng, tĩnh lặng như
nước, nhưng sau khi chia tay sẽ trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa, dù không
chạm vào cũng cảm thấy nhói buốt trong lòng.
Anh sẽ không vĩnh viễn ở lại mảnh đất Washington lạnh lẽo
này. Rồi sẽ có ngày anh quay về, quay về tìm lại cảm giác ấm áp trong trái tim
anh.
Ngoại truyện
Tình yêu chân thành
Action 1: Về nhà
Lúc tờ mờ sáng, cả thành phố chìm trong giấc ngủ say, không
một tiếng động. Cơn gió đêm hiu quạnh bắt được một người đàn ông đang về nhà,
cố hết sức để chui vào người anh, như muốn hút một chút hơi ấm.
Cảnh Mạc Vũ kéo chặt vạt áo khoác nhưng cũng không thể ngăn
cản nhiệt độ cơ thể bị gió lạnh cuốn đi. Nhưng nghĩ đến việc sắp được ôm người phụ
nữ ấm áp ấy ở trên giường, gió lạnh đến mức nào cũng không thể dập tắt được
ngọn lửa đang cháy hừng hực trong tim anh.
Cảnh Mạc Vũ âm thầm vào nhà. Tuy mệt mỏi đến mức đầu óc hỗn
loạn, anh vẫn vào phòng tắm trước, gột rửa khí lạnh trên người rồi mới lặng lẽ
lên tầng trên.
Đẩy cửa phòng trẻ sơ sinh, nhờ ánh trăng bên ngoài cửa sổ,
anh yên lặng ngắm nhìn em bé đang ngủ say trên giường.
Gương mặt trắng nõn, múp míp, hơi thở nhè nhẹ, ngón cái ngậm
trong miệng, cái miệng nhỏ không ngừng mút chụt chụt.
“Con giống hệt mẹ con lúc nhỏ.” Cảnh Mạc Vũ mỉm cười, rút
ngón tay ra khỏi miệng con trai, bỏ vào trong chăn rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.
Về phòng ngủ, anh dễ dàng đi đến bên giường, chui vào chăn,
nằm xuống dù trong phòng không có ánh sáng. Anh còn chưa nằm tử tế, thân hình
mềm mại, ấm áp ở bên cạnh không hề cự tuyệt cơ thể giá lạnh của anh, xoay người
áp sát vào anh. Cô không hỏi anh tại sao về muộn, bởi cô đã biết nguyên nhân.
Cảnh Mạc Vũ lặng lẽ nhắm mắt. Anh còn nhớ đến đêm đầu tiên
anh và cô ôm nhau ngủ như thế này, đó là đêm thứ ba sau khi họ kết hôn. Lúc bấy
giờ, anh đang chìm vào giấc ngủ, cô âm thầm áp sát vào người anh. Cơ thể ấm áp,
mùi hương dìu dịu của cô đột nhiên mang lại cho anh cảm giác đặc biệt. Tối hôm
đó, anh không hề chợp mắt. Anh cho rằng, hằng ngày được ôm người phụ nữ này qua
đêm dài dằng dặc, dù bị mất ngủ cũng không đến nỗi khó chịu.
Action 2: Baby đính ước
Một ngày nọ, ông bố chỉ hận không thể hái được mặt trăng
trên trời xuống để làm đồ chơi cho con trai. Tâm trạng của anh rất tốt, anh bế
con trai, hôn lên gương mặt tròn xoe của cậu bé. “Nghe nói bây giờ tỷ lệ nam nữ
mất cân đối nghiêm trọng, hai mươi năm sau đàn ông tìm vợ rất khó. Vì vậy, ba
sẽ kiếm trước cho con một cô vợ xinh đẹp...”
Bà mẹ nào đó vội vàng giằng lấy con trai, lên tiếng phản đối
con trai bị mất quyền tự do yêu đương: “Bây giờ là thời đại nào rồi mà anh còn
bày trò đính ước từ nhỏ? Anh rảnh thì làm việc nghiêm chỉnh đi, có được không?”
“Anh cũng chỉ là đề phòng bất trắc. Hơn nữa, con gái của
Dương Lam Hàng rất đáng yêu. Nếu nhìn thấy, chắc chắn em sẽ thích...”
“Thật không?” Nghĩ đến khí chất phi phàm của giáo sư nào đó,
đôi mắt bà mẹ nào đó sáng rực, con gái của vị giáo sư kia, không cần nhìn cũng
biết rất đáng yêu.
“Ngôn Ngôn, em đi đâu thế?”
“Nói miệng không ăn thua, em phải đi tìm tín vật mới được!”
Hết