sẽ không bao giờ còn dính dáng tới Văn Triết
Lỗi, bởi tôi hiểu Cảnh Mạc Vũ, một khi anh đã gánh vác trách nhiệm, nhất định
anh sẽ xử lý rất tốt, không để cuộc sống của tôi gặp phiền phức.
Ráng chiều rực rỡ nhuộm đỏ cả khoảng trời trước mặt.
Tôi đột nhiên hiểu rõ một vấn đề mà từ trước đến nay tôi
không có câu trả lời: Thế nào là tình yêu?
Từ nhỏ đến lớn tôi đều yêu Cảnh Mạc Vũ. Tôi yêu anh như ngọn
lửa rực cháy, yêu bằng tất cả sự nhiệt tình và sôi nổi, nhưng cũng đau tận đáy
lòng. Tôi cho rằng, anh nên đáp lại tôi bằng tình cảm tương tự, mới coi như anh
thực sự yêu tôi.
Kỳ thực, tình yêu trong hôn nhân vốn không cần những lời thề
non hẹn biển, càng không cần thể hiện bằng sự bi tráng của sinh ly tử biệt, đó
chẳng qua chỉ là một cuộc sống yên bình như nước.
Tình yêu trong hôn nhân là khi bạn muốn thứ gì, không cần mở
miệng, chỉ cầm tờ tạp chí lướt qua, đối phương sẽ lập tức mua cho bạn, bất kể
là chiếc nhẫn bạch kim hay đồ trang trí nội thất sáng tạo, hoặc một thanh sô cô
la trông rất ngon, dù là đồ do công ty chuyên phát nhanh gửi đến hay chẳng được
đóng gói đẹp đẽ... Đó chính là tình yêu.
Tình yêu trong hôn nhân là rõ ràng nên mua vé máy bay vào
sáng sớm hôm sau nhưng đối phương vẫn cố mua chuyến mười một giờ đêm hôm trước,
dù về nhà vào lúc hai giờ sáng, đánh thức giấc ngủ của bạn nhưng đối phương
không hề thấy áy này... Đó chính là tình yêu.
Tình yêu trong hôn nhân là lúc đi ngủ, bạn như con bạch tuộc
quấn chặt lấy đối phương, nước miếng chảy đầy xuống ngực đối phương nhưng đối
phương không đẩy bạn ra, để bạn có thể ngon giấc đến ngày mai.
Tình yêu trong hôn nhân chính là đối phương nửa đêm về nhà,
phát hiện một người đàn ông ngồi trên giường của bạn. Đối phương tức giận đến
mức đập vỡ tất cả những thứ người đàn ông kia động vào nhưng không hề động đến
một sợi lông của bạn.
...
Không phải Cảnh Mạc Vũ chưa từng trao cho tôi tình yêu của
anh mà tôi luôn nghĩ nó xa vời, đau khổ triền miên... Vì vậy, tình yêu đến một
cách âm thầm, lặng lẽ, tôi không hề nhận ra, suýt chút nữa đã khiến nó chết một
cách thê lương.
Phần kết
Đầu mùa hạ, hoa cúc dại nở vàng rực khắp mọi ngọn đồi.
Tôi và Cảnh Mạc Vũ đẩy xe lăn của ba tôi, đứng trước ngôi mộ
phủ đầy hoa cúc dại. Hình ảnh mẹ tôi trên bia mộ vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Ba tôi chống tay lên thành xe lăn, đứng dậy. Tôi muốn đỡ ông
nhưng Cảnh Mạc Vũ kéo tay tôi lại. Cơ thể yếu ớt của ba tôi được cây gậy chống
đỡ. Ông chậm rãi đi đến gần ngôi mộ, đặt bàn tay khô héo lên tấm bia, khóe
miệng cong lên. Đó là nụ cười vui vẻ hiếm thấy trên gương mặt ba tôi. Hôm nay,
dường như ba tôi cố ý để mẹ tôi nhìn thấy dáng vẻ phong độ của ông. Ông mặc bộ
comle trắng mới mua, tóc nhuộm đen nhánh, trông rất nổi bật.
Tôi còn nhớ lúc nhỏ, khi ba dẫn tôi đến thăm mẹ, ông không
chỉ một lần nói với tôi: “Mẹ con thích nhất nơi này. Ba đã hứa với mẹ con, đợi
ba giải quyết xong những việc cần làm, nhất định ba sẽ cùng mẹ con đến ngắm mặt
trời mọc và mặt trời lặn ở đây mỗi ngày. Không có máu tanh, tránh xa thù hận,
chỉ có ba và mẹ con sống yên bình… Nhưng bây giờ ba vẫn còn nhiều chuyện phải
làm, con và Mạc Vũ còn nhỏ, ba không yên tâm…”
Bây giờ nụ cười của ba nói cho tôi biết, cuối cùng ông
cũng yên tâm về tôi và Cảnh Mạc Vũ.
Đứng trước ngôi mộ một lúc lâu, ba tôi mới lưu luyến ngồi
lại xe lăn.
“Ba, ba mệt rồi, chúng ta về thôi!” Tôi nói.
Ba tôi lắc đầu. “Ngôn Ngôn, Mạc Vũ, ba biết các con không
bận tâm ba để tài sản cho người nào. Nhưng ba vẫn lập di chúc ở chỗ luật sư
Trần. Ba quyết định để lại Cảnh Thiên cho Mạc Vũ. Còn nhà cửa, cổ phiếu và tiền
mặt, ba để lại cho Ngôn Ngôn.”
Nói xong, ông lấy từ chỗ tựa xe lăn một tập tài liệu, đưa
cho chúng tôi. Giá trị tài sản và bất động sản sau khi được đánh giá trong tập
tài liệu khiến tôi giật mình. “Sao nhiều như vậy?”
“Ba vất vả quá nửa đời người, đương nhiên tích lũy được chút
ít.”
“Vậy sao ba không nói cho con biết?” Sớm biết trong tay ba
tôi có nhiều tiền như vậy, tôi đã không cần vì vấn đề tài chính của Cảnh Thiên
gặp nguy cơ, vất vả chạy đông chạy tây tìm người giúp đỡ, tìm người đầu tư,
càng không cần bán đấu giá mỏ quặng ở núi đất đỏ.
Ba tôi liếc Cảnh Mạc Vũ, ánh mắt mang hàm ý sâu xa. Ông
cười, nói: “Nếu ba không để lại đống đổ nát cho con, liệu Mạc Vũ có quay về sớm
như vậy không?”
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra vấn đề. Thì ra tất cả đều là kế
hoạch của ba tôi, ông cố ý đẩy tôi vào bước đường cùng, chỉ còn cách dựa dẫm
vào Cảnh Mạc Vũ.
“Sao ba biết anh ấy sẽ quay về”
“Vì ba rất hiểu nó. Dù con không còn là em gái, không còn là
vợ nó, con vẫn là người quan trọng nhất trong lòng nó, là người nó nhớ thương
nhất.”
Tôi ngồi xuống trước mặt ba, nhẹ nhàng ngả đầu lên đùi ông.
“Ba, con cám ơn ba!”
“Ngôn Ngôn, ba có thể nghĩ cách để Mạc Vũ lấy con hai lần,
nhưng không có lần thứ ba đâu, sau này ba không thể giúp con…”
“Ba yên tâm, sẽ không có lần thứ ba đâu ạ!” Tôi và Cảnh Mạc
Vũ đồng thanh đáp.
Làn gió thổi qua, mang theo mùi hương hoa cúc nhàn nhạt, dịu
dàng như bàn