
g gượng, ông gọi Cảnh Mạc Vũ uống giúp ông. Sau
đó, Cảnh Mạc Vũ cũng ngà ngà say. Cuối cùng, đám đàn ông đã sống quá nửa đời
người đều say khướt, ôm nhau kể chuyện “gió giục mây vần” từ bốn mươi năm
trước, cảm thán thời gian trôi qua vô ích. Đôi mắt ba tôi cũng bộc lộ sự cảm
khái.
Thời gian cũng không còn sớm, lại cảm thấy hơi mệt mỏi, nên
tôi vịn vào thành sofa đứng dậy, bảo người trông nom ở cạnh tôi đưa đi nghỉ. Đi
qua hành lang, tôi nghe đằng sau vọng tới tiếng bước chân dồn đập. Tôi đoán là
Cảnh Mạc Vũ đuổi theo, vừa định quay đầu, hai cánh tay nóng bỏng đã ôm lấy eo
tôi, kéo tôi vào trong lồng ngực ấm áp.
“Em định đi đâu vậy?” Hơi thở của anh phảng phất mùi rượu.
“Em thấy mọi người còn lâu mới giải tán nên tìm chỗ nghỉ
ngơi trước.”
“Em mệt rồi à?”
Tôi lắc đầu. “Ở đây hơi ồn ào.”
“Ờ...” hơi thở nóng hổi của Cảnh Mạc Vũ phả vào sau tai tôi.
Tôi vô thức né tránh vào lối ra an toàn ở bên cạnh anh. Anh thuận đà kéo tôi
qua bên đó, vào một góc tối, bờ môi mềm mại của anh chạm vào môi tôi.
“Không, không được.” Tôi hốt hoảng ngó xung quanh, tìm
camera theo dõi.
Cảnh Mạc Vũ ghé sát, giọng nói trầm thấp vang bên tai
tôi: “Bác sĩ nói qua ba tháng là có thể...”
Dù có thể nhưng cũng không nên ở đây. Hơn nữa, xung quanh
nơi này không biết lắp mấy chiếc camera theo dõi. Tôi vừa định giãy giụa, Cảnh
Mạc Vũ lại ôm chặt cơ thể tôi, thò tay vào trong áo, vuốt ve eo của tôi, “Em
đang tìm gì thế? Sợ ai nhìn thấy à?”
Tôi thầm thở dài. Con người Cảnh Mạc Vũ tương đối ôn hòa,
trầm tĩnh nhưng ở một phương diện nào đó anh đặc biệt cứng rắn, bá đạo, càng
nói càng không được, anh càng làm tới, nhất là khi say rượu, thực sự chuyện gì
anh cũng có thể làm.
“Anh muốn em, chi bằng...” Tôi đưa hai tay ôm vai anh, ghé
sát, nũng nịu. “Chúng ta về nhà đi. Ở đó không lo bị ai quấy rầy, anh muốn sao
cũng được...” Để tăng thêm hiệu quả, tôi nghiêng đầu nhìn anh, để anh có thể
thấy rõ vẻ cám dỗ mờ ám trong mắt tôi...
Dưới ánh sáng mờ mờ, tôi và Cảnh Mạc Vũ mắt đối mắt. Đôi mắt
đen của anh không hề che dấu sự chiếm giữ mãnh liệt. Nhưng không biết có phải
do ảo giác, tôi không nhìn thấy dục vọng không thể khống chế trong đáy mắt anh,
thậm chí anh không hề có vẻ say rượu đến mức đánh mất thần trí.
Tôi đang cảm thấy khó hiểu, ở cầu thang phía đối diện bất
chợt có một bóng đen vụt đến, lao vào Cảnh Mạc Vũ ở trước mặt tôi với tốc độ
rất nhanh. Tôi giật mình, hét lên theo bản năng: “A… có người!”
Tiếng hét của tôi còn chưa dứt, một đám người đột nhiên xuất
hiện, túm lấy bóng đen vừa chạy đến, bịt miệng hắn, lôi hắn ra ngoài. Tất cả
những chuyện này âm thầm xảy ra trong bóng tối, ngay trước mắt tôi. Cảnh Mạc Vũ
dường như không thấy, anh đặt một nụ hôn lên má tôi. “Có đúng là em sao cũng
được không hả?”
“Gì cơ?” Tôi còn chưa kịp định thần, giơ ngón tay cứng đờ
chỉ về phía sau lưng anh. “Vừa rồi anh có nhìn thấy không? Có người...”
Trong không khí tản mát mùi đặc trưng mà tôi rất quen thuộc.
Tôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng nhận ra đó là mùi thuốc khử trùng. Tôi
lập tức nghĩ đến hình bóng vừa rồi, người này cao lớn, hơi gầy, rất giống...
“Là anh ta?” Suy đoán đó khiến tôi hóa đá. “Người vừa rồi là
Văn Triết Lỗi? Anh ta tỉnh rồi à?”
Cảnh Mạc Vũ lạnh lẽo nhìn tôi, ý cười trên khóe miệng anh từ
từ biến mất.
Tôi chợt tỉnh ngộ trong giây lát. Thảo nào ánh mắt Cảnh Mạc
Vũ không che giấu sự chiếm hữu nhưng không hề xuất hiện dục vọng không thể kiềm
chế. Nhất định là anh đã nhìn thấy Văn Triết Lỗi, hoặc giả anh cho rằng tôi
cũng nhìn thấy Văn Triết Lỗi nên lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc đến đây gặp anh ta.
Nghĩ đến khả năng này, sống lưng tôi đổ mồ hôi lạnh.
Cảnh Mạc Vũ vuốt ve bờ vai run rẩy của tôi. Giọng anh nhẹ
như gió thoảng: “Em đang sợ hãi? Sợ anh giết chết hắn đúng không?”
“Anh định làm gì anh ta?”
Cảnh Mạc Vũ lạnh lùng liếc tôi một cái. Anh không trả lời mà
lạnh lùng đi ra đại sảnh. Tôi vội kéo áo anh. “Dù anh ta đã gây ra nhiều chuyện
nhưng anh ta cũng từng cứu mạng em...”
***
Cảnh Mạc Vũ dừng bước, tôi tiếp tục lên tiếng: “Anh ta là
người tốt. Anh ta hận anh và ba nhưng chưa từng làm chuyện tổn hại đến em. Em
biết, anh luôn nghĩ rằng Văn Triết Lỗi lừa gạt tình cảm của em, anh tưởng em ly
hôn với anh là bởi vì em yêu anh ta. Nhưng thực tế, em đã lừa anh, em và anh ta
từ đầu đến cuối chỉ là quan hệ bác sĩ với bệnh nhân. Em cảm kích anh ta nhưng
chưa bao giờ yêu anh ta...”
Cảnh Mạc Vũ trầm mặc vài giây rồi quay đầu mỉm cười với tôi.
Nụ cười của anh vô cùng cuốn hút. “Nếu anh muốn lấy mạng hắn, hai năm trước hắn
đã chết trong bệnh viện, làm gì còn sống đến ngày hôm nay.”
Tôi cũng mỉm cười, đi đến ôm cánh tay anh. “Em biết anh sẽ
không làm vậy. Anh là tín đồ Cơ Đốc giáo, giết người sẽ bị ông trời trừng
phạt.”
“Anh không sợ bị ông trời trừng phạt, anh chỉ sợ em đau
lòng...”
Tôi chợt nhớ đến chuyện hai năm trước xảy ra ngoài cổng bệnh
viện T trước khi Cảnh Mạc Vũ ra đi. Lúc đó, xe của anh đỗ trong tuyết. Tôi
nghĩ, anh đã có ý định hoàn thành một việc trước khi anh đi. Nh