
tay người mẹ. Tuy trong ký ức của tôi không có kỷ niệm về sự dịu
dàng của mẹ nhưng tôi tin, đó nhất định là cảm giác mềm mại nhất, ấm áp nhất
trên cõi đời này, có thể chạm tới tận đáy sâu lòng người.
Cảnh Mạc Vũ nắm chặt tay tôi, kiên định không rời.
Ngoại truyện về Cảnh Mạc Vũ
Action 1: Tuyết ở Washington
Ngày cô bỏ đi cũng là một ngày mùa đông, tuyết rơi đầy trời.
Sau đó, mùa đông không đi qua, tuyết cũng không ngừng rơi...
Đêm Bình an (đêm ngày 24/12) tối mù mịt, Washington phủ một
màu tuyết trắng xóa. Tiếng cười nói và nhạc Giáng sinh vui vẻ tràn ngập không
gian. Tuyết bám trên cửa sổ và mái hiên thỉnh thoảng rơi xuống.
Cả buổi tối vùi đầu vào tập tài liệu dày cộp, đến lúc này
anh mới day day huyệt thái dương rồi cầm cốc cà phê bên cạnh đưa lên miệng. Anh
phát hiện trong cốc chỉ còn giọt cà phê cuối cùng, theo thành cốc rơi xuống.
Anh nâng cốc cà phê trống không một lúc lâu sau mới có thể
kìm nén nỗi đau đột ngột tràn lên trong lồng ngực. Anh lại quên mất, cô không
còn ở bên anh, sẽ không còn ai lặng lẽ rót đầy cốc cà phê nóng cho anh trong
lúc anh chuyên tâm làm việc. Lúc bấy giờ, anh tưởng cà phê trong cốc uống mãi
không cạn, giống như tình yêu của cô dành cho anh là vô tận.
Hóa ra, cốc cà phê cũng có ngày uống cạn, tình yêu của cô
cũng có ngày kết thúc.
Đặt chiếc cốc xuống bàn, anh tiếp tục xem lài liệu. Thế
nhưng, những hàng chữ tiếng Anh trên văn bản đột nhiên trở nên hỗn loạn, anh
buồn bực đóng tập tài liệu, cởi áo đi vào nhà tắm.
Dòng nước xối xả gột rửa làn da mang lại cảm giác đau rát.
Dầu tắm có mùi cây cỏ lẫn mùi trà xanh dưới tác động của
nước nóng dần dần lan tỏa khắp phòng tắm. Anh hít một hơi thật sâu, lặng lẽ
ngửi mùi hương đó. Mùi dầu tắm rất thơm, rất giống mùi hương trong kí ức, chỉ
là thiếu vị ngọt ngào đặc biệt.
Anh không nhớ rõ bao nhiêu năm trước, anh chỉ nhớ lúc đó cô
vẫn là thiếu nữ tuổi vị thành niên nhưng đã mang vẻ đẹp lung linh, đôi mắt long
lanh như hồ nước lúc nào cũng tràn ngập ý cười.
Một buổi tối, anh lê tấm thân mệt mỏi về nhà, cô đang ngồi
trên sô fa xem ti vi. Hình như cô vừa tắm xong. Bộ váy ngủ vàng nhạt làm tôn
lên khuôn mặt trái xoan yêu kiều, giống tia nắng ấm áp chiếu xuống biển sâu
lạnh lẽo, xua tan sự hiu quạnh ở nơi sâu nhất trong trái tim con người.
Anh ngồi xuống cạnh cô, véo bờ má non mềm của cô. “Muộn như
vậy rồi vẫn chưa ngủ? Em lại không nghe lời rồi.”
“Người ta đang đợi anh mà, đúng là đồ vô lương tâm!” cô trừng
mắt với anh nhưng đôi đồng tử đen láy vẫn là ý cười phơi phới.
Một mùi hương ngọt ngào anh chưa từng ngửi thấy tỏa ra từ
người cô khiến anh có cảm giác chếch choáng. Anh giơ tay kéo cô vào lòng, gí
mũi vào cổ cô hít một hơi thật sâu. “Thơm quá, là mùi gì vậy?”
Cô cúi xuống ngửi ngửi cổ áo mình. “Dầu tắm em mới mua, anh
thích mùi này à?”
Anh lại hít một hơi thật sâu rồi gật đầu. “Ừ, anh thích.”
Kể từ đó, trên người cô vĩnh viễn có mùi thơm này. Mùi hương
quen thuộc đến mức không cần nhìn anh cũng biết là cô bên cạnh anh.
Sau khi ra đi, anh không còn ngửi thấy mùi hương đó nữa. Anh
có cảm giác mình giống như một con nghiện không tìm ra thuốc phiện. Anh cho
người đi mua tất cả các loại dầu tắm có trên thị trường, từ Chanek, Doir,
Lancome... Các loại dầu tắm thuộc nhãn hiệu nổi tiếng anh đều ngửi qua nhưng
không đúng loại cô thường dùng.
Anh còn tự mình đi siêu thị và trung tâm thương mại tìm kiếm
nhưng vẫn không tìm ra mùi hương trên cơ thể cô.
Lúc này anh mới hiểu tại sao tình yêu của cô lại khô cạn. Cô
có thể vì một câu anh tùy tiện nói ra “anh thích” mà hết ngày này qua ngày
khác, hết năm này qua năm khác chỉ dùng một loại dầu tắm, trong khi anh chưa
từng chú ý đến nhãn hiệu của nó.
Không phải anh không yêu cô. Chỉ là trong mối quan hệ tình
cảm bất bình đẳng này, cô và anh giống như lửa và băng. Ngọn lửa của cô đã lụi
tàn nhưng đổi lại là sự tan chảy của anh. Cô nói cô đã thua, thật ra không có
ai thua, ai thắng, vì cả hai đều thương tích đầy mình.
Sau đó một ngày, anh vô tình ngửi thấy mùi hương đó trên
đường. Anh đi tìm suốt hai con phố. Cuối cùng, một cô gái người Trung Quốc xa
lạ nói cho anh biết, đó là nhãn hiệu dầu tắm của Trung Quốc, có mùi cam thảo và
trà xanh, một chai chưa đến mười nhân dân tệ.
***
Tắm xong, anh mặc áo choàng tắm rồi ngồi xuống sofa.
Mùi hương trên người vẫn chưa bay hết, anh mơ hồ cảm thấy cô
vẫn đang ở bên cạnh mình. Giống một đêm anh hoàn toàn đánh mất lý trí, ra sức
chiếm đoạt cô. Sau trận kích tình, cô yên lặng nằm trên sofa, gối đầu lên đùi
anh, để mặc anh sấy khô mái tóc dài của cô.
Sau đó, cô từ từ tìm vào giấc ngủ. Cô đã khóc trong giấc mơ,
giọt nước mắt nóng hổi của cô chảy xuống đầu gối anh.
Anh biết cô rơi lệ vì mình. Anh muốn giúp cô thổi khô nước
mắt, nhưng anh càng thổi, mắt cô càng đẫm lệ.
Trong lòng đột nhiên rung động, anh nhẹ nhàng hôn lên khóe
mắt cô. Nước mắt thấm vào đầu lưỡi anh, có vị đắng chát và một nỗi bi thương
không thể nói thành lời.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, bế cô lên giường, nằm xuống ôm
cô.
Kể từ đêm