
m. - Hắn cười nửa miệng.
_ Em lại thấy thầy làm bình hoa rất hợp đấy - Tôi mỉa mai.
_ Thôi nào, em có biết câu " Tiên học lễ, hậu học văn " không ? Nắm
cravat của thầy giáo như thế chẳng phải là vô lễ sao ? Nếu em muốn thầy chú ấy thì cũng đừng thô bạo như thế chứ... Nếu cần, thầy sẽ chỉ cách
cho ... - Hắn nhẹ nhàng gở tay tôi ra, tay này sửa cravat, tay kia rờ
cằm tôi giở giọng ngọt ngào.
_ Thầy ... - Tôi nghiến răng.
Cả tiết học Tiếng Anh, tôi cảm thấy mình như lạc vào một xứ lạ, chứ không phải trong lớp 10A1.
Giờ thì tôi đã hiểu cảm giác ủa Alice [2'> trong " Alice in the Wonderland " rồi...
Tất cả đều im lặng, như để nhường chỗ cho giọng nói du dương của tên thầy giáo ấy.
Hắn tay cầm viên phấn, tay nâng cuốn sách.
Bộ vest đen lịch lãm bóng bẩy thật nổi bật.
Đôi môi hơi cong lên của hắn phát ra từng từ anh ngữ cực kì chuẩn, từng câu từng câu hắn nhấn mạnh và thả lỏng đều rất kĩ lưỡng.
Cái giọng khàn khàn mà âm ấm ấy, nghe thật quen tai !
Hắn y hệt Ryan, từ cử chỉ đến phong thái, cả giọng nói đều " giông giống ".
Liệu trên đời này có hai người giống nhau đến thế sao ?
Không phải Ryan vẫn đang học cao học ở Anh quốc ?
Chúng tôi rất ít khi liên lạc, tôi chẳng hề đả động đến điện thoại, vì
chính tôi còn chẳng biết nó đang ở đâu nữa. Hồi ở Canada, chỉ có bố mẹ
và Ryan là gọi điện cho tôi, nên tôi cũng vứt xó cái con dế của mình
luôn.
...
Ồ, trùng hợp quá, mình cũng từng ở Canada đấy ! - Phương Đan cười.
_ Bạn đã từng học ở đâu ? - Tôi cũng mừng vì có một cô bạn cũng ở Canada, thế là có thể làm bạn rồi...
_ Great Lakes College [3'>
Hả ?
Trường đó... ở Torronto mà ? [4'>
_ Bạn ở Torronto à ? - Tôi ngạc nhiên.
_ Ừ!
...Và đó cũng là trường Ryan từng học.
_ Như thế năm nay bạn... 20 tuổi ? - Tôi nhẩm tính, như thế tức là
Phương Đan lớn hơn cả tôi !_ Chết ! Vậy phải gọi bằng chị rồi, ôi em xin lỗi ! - Tôi lúng túng.
Phương Đan cười khúc khích, khoát tay :
_ Không sao đâu, cứ gọi bằng bạn đi cho thân thiết ! Dù sao cũng học cùng lớp mà !
_ Ủa vậy tại sao Đan lại học lớp 10 ? Đã 20 tuổi ... - Tôi ngập ngừng.
_ Vì mình muốn hưởng thụ cảm giác được làm nữ sinh một lần nữa.
Vì muốn hưởng thụ cảm giác được làm nữ sinh nên học lại trung học ? Woa, đúng là một cô gái kì lạ !
Tôi và Phương Đan trò chuyện rất nhiều. Cô ấy rất đáng yêu, dịu dàng và thông minh. Thật hoàn hảo.
Bất kì cô gái nào cũng có thể ghen tỵ với cô ấy, tất nhiên là kể cả tôi !
Bố của Phương Đan là một thương gia có tiếng ở Mỹ. Cô ấy cũng đã giành
nhiều giải thưởng ở các cuộc thi về kiến thức lẫn nghệ thuật !
Chả bù với tôi, lúc nào cũng chỉ biết đọc tiểu thuyết tình cảm và hát theo nhạc rock đường phố.
Haizzz !
Cuộc trò chuyện diễn ra thật chóng vánh, với những câu hỏi bình thường mà bạn bè vẫn hỏi nhau.
...
Giờ nghỉ ồn ào làm cho không khí trở nên náo nhiệt hơn, 2000 học sinh ở
trường Thành Khiết này đang bắt đầu với những trò hò hét la ó thường lệ
trong sân trường...
_ Stella !
Giọng nói thân quen đan xen giữa hàng ngàn tạp âm, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra cái âm điệu háo hức ấm áp ấy.
Như thường lệ, tên Thiên Du vẫn bay qua lớp tôi kéo cho bằng được tôi vào nhà ăn.
Trước khi tôi kịp quay ngoắt đầu lại, hình như tôi thấy trên đôi môi xinh đẹp của Phương Nhan là một nụ cười đầy vẻ bí ẩn ...
Gì vậy ?
Tim đập cũng nhanh hơn, cảm giác như những thứ đang thật gần mà cũng thật xa...
_ Anh đến rồi à ?
_ Ừ, mau đi ăn thôi nào ! - Hắn bước nhanh đến chỗ ngồi của tôi, đôi môi vẫn sáng lên nụ cười hiền hòa như gió thu.
Gần đây, tôi cảm thấy không còn ghét hắn như trước nữa.
Thậm chí mỗi khi hắn có cử chí thân thiết, tôi cũng không kháng cự kịch liệt như mọi khi...
Khi tôi vừa đứng lên, gương mặt tươi cười của hắn bỗng nhiên đờ ra kinh ngạc, đôi môi hắn mấp máy run rẩy :
_ Đây là ...
Tôi liền đứng lên bước sang một bên, vui vẻ vỗ vai hắn :
_ Đây là bạn mới của tôi, Phương Đan ! Hai người làm quen đi nha !
_ Phương ...Đan ? - Hắn không thôi kinh ngạc.
Cô gái tóc đen dài nhoẻn miệng cười, chớp nhẹ mắt dịu dàng nói :
_ Du, có nhớ em không ?
Hả ?
Tim tôi đập mạnh khi nghe thấy câu nói ngọt ngào đó, ngơ ngác ngước lên nhìn gương mặt sững sờ của tên Thiên Du.
_ Cô ...
Cô bạn vẫn cười, từ từ đưa những ngón tay thon dài lên tóc vuốt nhẹ, để
lộ vật chói sáng lấp lánh đang ngự trị trên nền tóc đen mượt.
Trong một giây, tim tôi như ngừng đập khi nhìn thấy vật thể lấp lánh kia...
Nó...nó chính là ...
Chiếc kẹp tóc đôi cánh mà hắn đã tặng tôi !
Như một phản xạ, tôi cũng đưa tay sờ lên chiếc kẹp tóc trên mái một cách run rẩy.
Hai người họ quen nhau ?
Gương mặt tuyệt đẹp của hắn ngẩn ra, cả thân thể cứng đờ tựa hồ như đã đóng băng, cả lời nói cũng trở nên lạnh lẽo từ lúc nào :
_ Đừng tùy tiện lấy thứ đó ra ở đây
Nụ cười trên môi Phương Đan thật nhạt nhẽo...
_ Chẳng phải anh cũng cho người khác thứ đó rồi sao ?
... Nói rồi, cô nhẹ nhàng vươn thân người nhỏ nhắn mỏng manh, tìm đến cần cổ rắn chắc của hắn mà ôm lấy thật âu yếm.
_ Thật sự, đã quên em rồi sao ? Anh đúng là một kẻ vô tình ... - Giọng
cô trách