Teya Salat
Nếu Như Anh Không Là Thiên Thần

Nếu Như Anh Không Là Thiên Thần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324152

Bình chọn: 10.00/10/415 lượt.

ược cả Tứ Thanh Thiên Thần [3'> thì không phải là kẻ tầm

thường rồi !

_ Ta… không có … thao túng bọn họ … - “ Nạn nhân” kia cứ tiếp tục rên trong đau đớn.

_ Chối cũng vô ích ! Mau giao nộp đôi cánh của ngươi ra đây ! – Gã kia

hình như đang bắt đầu nôi khùng lên, hắn gầm lên oang oang làm tôi chói

tai.

“ Binh bốp bụp ! “

Họ lại tiếp tục đánh cái người tội nghiệp kia …

Hừ, tôi không thể nào ngồi yên đứng nhìn nữa !

_ Haha, có rên rỉ cũng vô ích, chẳng ai đến cứu ngươi được đâu ! Kết giới [4'> ở đây rất mạnh, con người không thể nào vào được !

_ Thế … ông chưa từng nghe câu “ nữ hiệp cứu mĩ nam “ sao ? – Tôi hùng

hồn đứng lên trên đám thùng carton, nhếch môi cười đe dọa nói.

_ Nhóc con …sao ngươi vào được chỗ này !?– Một gã kêu lên, chỉ ngón trỏ vào tôi.

_ Haha, ta là Stella Glass, chuyện gì mà ta làm không được ? Các ông mau thả cái người kia ra cho ta !

_ Hahaha, một nhóc con vắt mũi chưa sạch mà dám đối đầu với bọn ta ?

Ngươi muốn tự tử thì tìm cách khác đi … ahahah – Mấy gã đó ôm bụng cười

phá lên.

_ Dám nói ta vắt mũi chưa sạch ? – Kìm *** tức giận trong lòng, tôi

nghiến răng kèn kẹt. Liếc xuống dưới chân, chiếc gậy gỗ lúc nãy mà tôi

mang theo nằm chỏng chơ ở đó.

_ Nãy giờ ngươi đã nghe thấy hết những gì bọn ta nói ? – Tràng cười vừa dứt, gã đứng giữa ra dáng thủ lĩnh nghi hoặc nói.

_ Thì sao ? – Tôi cầm chắc cây gậy trong tay.

_ Vậy thì ngươi phải chết … - Gã thản nhiên nói, và cả đám đàn ông ấy từ từ tiến lại đống carton mà tôi đang đứng.

“ Phốc ! “ – Tôi nhún mình lấy đà nhảy một phát bay qua đầu bọn họ, chạm đất ngay trước mắt kẻ tội nghiệp bị hành hạ nãy giờ kia.

Trò parkour [5'> này lâu rồi tôi mới dùng đến đó nha !

_ Cũng nhanh nhẹn thật, nhưng ngươi nghĩ sẽ thoát khỏi bọn ta được sao ? – Gã thủ lĩnh đầy đe dọa trong mắt, gầm gừ.

_ Ta đâu phải chỉ có nhiêu đó ? – Tôi cười khinh khỉnh quét mắt nhìn bọn chúng.

Chỉ cần hạ được tên thủ lĩnh này thì sẽ nắm chắc phần thắng …

Hắn thật cao lớn, và lực lưỡng …

Nhưng cái đó cũng là một điểm yếu…

Tôi liêc lên nhìn trần của nơi này, ở trên có vài đoạn rễ cây cắm sâu

trong lòng đất lộ ra chằng chịt, trong này cũng khá rộng, được rồi …

Bọn chúng tiến đến gần hơn, và tôi bắt đầu làm động tác nhún mình.

“ Hấp ! “ – Khi tên đầu đàn giơ cánh tay to định tóm lấy tôi thì tôi đã

nhanh chóng đu lên bề mặt tường đất, cố gắng với tay nắm lấy đám rễ cây

to lớn trên đầu.

_ Các ông chỉ có nhiêu đó thôi sao ? Để thua một đứa nhóc con thì nhục

nhã lắm a – Tôi lè lưỡi châm chọc, một tay nắm lấy rễ cây, cả người đu

đưa trên cao.

_ Xuống đây ! Không thì biết tay ta ! – Gã kia tức tối ngước mắt gào lên.

_ Thả người kia ra nếu không ta sẽ không nể mặt các ông là người lớn tuổi mà ra tay đó !

_ Ta mới có 35 tuổi , không phải người lớn tuổi ! Ranh con ~

_ Hahaha ~ - Tôi cười lớn, rồi đưa chân ra sau tường đất, đẩy vào đó một cái lấy đà, buông tay khỏi rễ cây nhảy xuống.

Độ cao 5m.

Và …

“ Rầm ! “ – Gã thủ lĩnh 35 tuổi kia ngã nhào xuống đất, và tôi ngồi trên người hắn.

Chưa kịp để hắn hoàn hồn, thì….

_ Ngủ ngon nha ông lão 35 tuổi – Tôi nói giọng ngọt ngào, đưa tay ra sau cổ hắn ấn huyệt.

Xỉu ~~~~~~

_ Sao, mấy người có muốn ngủ ngon đêm nay luôn không ? – Tôi phủi phủi tay, quay ra sau nhìn đám người còn lại.

_ Ngươi … ngươi dám … - Bọn chúng cũng tức rồi … Ô hô…

Khi tôi kip đứng lên chuẩn bị tư thế sẵn sàng đánh nhau thì ….

“ Bốp ! Bốp ! Bốp ! “ – Ba tiếng động thực lớn vang lên, cả 3 gã ngã rầm xuống.

Và sau khi 3 cái chướng ngại vật kia nằm yên vị dưới đất, trước mắt tôi là một thân hình cao gầy, mảnh dẻ thân thuộc…

Áo sơmi trắng phau giở đã đẫm máu tươi đầy đau thương…

Hơi thở hắn hồng hộc… dồn dập khiến người đối diện cũng cảm thấy bất an …

Trên tay, chiếc gậy gỗ của tôi ban nãy được hắn cầm bằng cả hai tay …

_ Thiên Du …! – Khi tôi vừa ngạc nhiên kêu lên, thì gậy gỗ đã bị buông

ra, lăn lốc dưới đất. Cả thân người thảm hại kia ngã xuống.

Tôi thất thần bàng hoàng chạy lại bên cạnh hắn, đỡ hắn ôm vào trong lòng.

_ Tại sao anh lại … - Tim như bị ai đó giẫm đạp thật mạnh, dường như tôi cũng thổn thức cùng một nhịp hổn hển của hắn …

_ Cô…đến đây làm gì chứ ? a … - Hắn ôm bụng rướm máu rên rỉ kêu lên.

_ A… đừng nói nữa … nhiều máu quá … - Tôi đỡ lấy cái mái tóc nâu sẫm đã dính đầy máu…

Máu chảy trên gương mặt hoàn mĩ… nhiều như rượu vang đỏ …

Cơn ác mộng … ngày hôm đó đã thành sự thật …

_ A… - Tôi vô tình chạm vào vết thương trên đầu làm hắn rên lên.

_ A… xin lỗi …xin lỗi – Bị tiếng kêu làm cho giật mình thoát khỏi suy

nghĩ miên man, tôi vội vã buông tay ra. _ Anh cố gắng chịu đau, tôi sẽ

tìm cách để leo lên tìm Ryan cứu viện… trước hết phải cầm máu đã … - Tôi nhìn quanh xem có cái gì để buộc vết thương không…

Có gì đó kì lạ …

Đám đàn ông kia …đã biến mất !

_ Họ… họ biến đâu …hết rồi ? – Tôi run run, chỉ tay vào mặt đất trống không.

_ Chúng chạy thoát… rồi

Không thể nào, bị đánh như thế mà vẫn chạy thoát được ? Mà bọn họ là ai cơ chứ ?

Thật đáng ngờ …

Nhưng phải cứu người trước đã …

“ Roạt ! “ – Tôi cầm một góc áo