
người hơn.
“Người đàn ông như Mộng Hàn đúng là không thể khiến người ta
kháng cự, tôi cũng từng là một cô gái rất thanh cao, nhưng cũng không thể tránh
nổi yêu anh ấy. Có lúc thậm chí tôi còn nghĩ, chỉ cần trong tình cảm của anh ấy
có một phần ba là dành cho tôi thôi thì tôi cũng đã thỏa mãn rồi. Cố gắng bao
nhiêu lâu như vậy, mà trong lòng anh ấy xưa nay không có một chút vị trí nào cả.”
Khang Nhiên cười vẻ bất lực, “Anh ấy không yêu tôi, tôi lại rất hiểu anh ấy. Lần
đó, lúc chúng tôi cùng ăn cơm ở quán ăn Tây, tôi đã cảm giác thấy ánh mắt anh ấy
nhìn cô khác thường, lúc thấy cô bị bỏng, tôi thấy anh ấy toát mồ hôi ở chỗ tóc
mai. Trước đây anh ấy hầu như là không quan tâm đến phụ nữ, cho nên tôi mới mượn
cái cớ để đùa cợt với cô. Hy vọng cô không để ý chứ, tôi chỉ là muốn thêm cơ hội
cho mình. Chủ động bủa vây những người phụ nữ xung quanh Mộng Hàn, e là điểm
không hết, không có tôi thì cũng có người khác, cô không vì chuyện này mà hận
tôi chứ?” Cô ấy dùng tay chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ, rồi nửa nói như đùa.
“Đương nhiên là không, nếu có bận tâm, tôi chỉ bận tâm thái
độ của Mộng Hàn!” Có thêm nhiều phụ nữ theo đuổi, chỉ cần anh ấy có thể giữ được
mình, tôi chỉ thấy tự hào thôi.
“Cô rất may mắn, tôi thật lòng chúc phúc cho hai người. Đúng
rồi, lần trước gọi điện cho Mộng Hàn, anh ấy không phải đang tắm, cô đừng giận
nha!”
Mỉm cười một cái, tôi nghĩ hai chúng tôi chẳng phải là nói tạm
biệt ở đây là tốt rồi sao? Nhưng trong lòng tôi có chút không hiểu, cô ấy thật
sự cố ý chạy tới đây chỉ là để nói với tôi những điều này sao?
Chiều muộn, Mộng Hàn điều xe đến đón tôi. Trước đó tôi đã
trang điểm, đặc biệt đứng trước gương nhìn trước nhìn sau, thấy mình hài lòng.
Đại khái giống trong sách nói: “Phụ nữ vui vì trang điểm cho người mình thích”,
đúng là tâm trạng của tôi lúc này.
Đến quán rượu, khuôn mặt của Mộng Hàn lại khó coi thế nào ý,
“Sao lại trang điểm ra vậy?”
Tinh thần đang hứng thú liền bị mất hứng ngay, không dễ chịu
gì.
“Không đẹp sao?” Bộ quần áo này ngoại trừ màu sắc hơi chói mắt
tí, thì kiểu dáng rất phóng khoáng, anh ấy sao lại có phản ứng như vậy nhỉ?
Anh ấy nghiêm mặt, kéo tôi đi vào bên trong.
“Mộng Hàn, đều đang đợi anh đó!” Tôi nhìn theo tiếng gọi,
nhìn thấy chiếc bàn trước mặt có mấy người đang ngồi, một người đàn ông trong
đó vẫy tay chào chúng tôi.
Nhìn thấy động tác của người đó, tất cả mọi người đều đổ mắt
nhìn vào tôi.
Quán rượu này được trưng bày và trang trí rất tinh tế, vô
cùng xa hoa. Xung quanh đều là những cột tròn màu vàng kim, ánh đèn yếu ớt rớt
xuống, cả không gian như bị chìm đắm trong ánh sáng của cõi mộng vậy.
“Đây là vợ tôi, Tiêu Đồng Đồng.” Mộng Hàn đặt tay lên vai
tôi. Thật không ngờ anh ấy lại giới thiệu như vậy.
“Phu nhân Sở đúng là xinh đẹp!” Một cô gái bên cạnh có chút
nịnh nọt tán dương tôi.
Ba cô gái ngồi đó, ai cũng đều xinh đẹp. Điều khiến tôi cảm
thấy rất ngạc nhiên là trên chiếc ghế ngoài cùng sát ngoài nhất là Chu Chính
đang ngồi, nhìn hai bên cạnh anh ấy, không có chỗ trống, anh ấy không mang theo
bạn gái, mà là một mình. Lúc nhìn thấy tôi, trong mắt anh ta lộ vài phần kinh
ngạc.
Một hồi chào hỏi mới biết, vài người đàn ông này là bạn tốt
trong phương diện làm ăn của Mộng Hàn, đều có giao tình sâu nặng với anh ấy. Mọi
người đều rất hưng phấn khi tôi đến, lần lượt hỏi tôi lúc nào cử hành hôn lễ, Mộng
Hàn không bàn bạc gì với tôi đã nói với họ là sau Tết, mọi người lại được một
trận hào hứng. Chỉ có một mình Chu Chính ngồi ở chỗ tối không nâng ly chúc mừng.
Thịnh tình khó từ chối, đều là bạn bè rất quen của Mộng Hàn,
anh ấy cố chặn giúp tôi thế nào, thì tôi vẫn không thể không uống hai ly. Một
lát sau, đầu tôi bắt đầu choáng váng.
Nhìn mình trong gương trong nhà vệ sinh thấy má hơi hơi đỏ,
nhìn có vẻ tươi tắn hơn mấy ngày trước rất nhiều.
Còn chưa tới chỗ ngồi, một người đàn ông phong độ đã đi tới
trước mặt mời tôi nhảy, “Tiểu thư, có thể mời cô nhảy một điệu chứ?” Vừa định từ
chối, mới nhận ra người đàn ông đó không ai xa lạ, mà là Chu Chính.
Cách ghế sofa không xa, các bạn của Mộng Hàn còn đang uống
rượu tán phét, tôi bèn nhấc hàm cười với Chu Chính nói: “Được!” Cảm thấy eo đã
bị ôm chặt, quay lại cười với Chu Chính. Tôi chỉ có thể đặt nhẹ lên vai Chu
Chính, từ từ di chuyển bước nhảy.
“Tôi biết hai người đã hòa thuận rồi, song có một câu tôi
không thể không nói, nếu cùng một sự tổn thương một người gặp phải hai lần, thì
càng khiến người ta sụp đổ.”
Anh ấy có vẻ có chút kỳ quặc, một dáng vẻ muốn nói song lại
thôi. Tôi rất ngạc nhiên, Chu Chính xưa nay không phải là người khắt khe, sao
anh ấy lại nói ra những lời như vậy?
Cảm giác tay anh ấy đặt lên eo tôi chặt hơn, giọng nói vọng
xuống, “Đồng Đồng, tôi có vài lời muốn nói cho cô biết.”
“Anh nói đi.”
Lúc này, điệu nhảy dừng lại, tôi cảm thấy cánh tay bị ai
kéo, bị ngã vào lòng một người đàn ông. “Anh bảo sao không thấy em đâu, thì ra ở
đây.” Mộng Hàn ôm tôi với tư thế hoàn toàn sở hữu, nhìn Chu Chính, “Anh không
sao chứ, tôi thấy anh