pacman, rainbows, and roller s
Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329312

Bình chọn: 8.5.00/10/931 lượt.

ời lính, cùng cô đi tìm Po.

Xe ô tô đi trên đường phố thưa thớt bóng người. Bên lề đường cứ cách một đoạn lại có trạm lính Kachin đứng gác, toàn thành phố đã nằm trong tầm kiểm soát của Po. Sĩ quan liên lạc cho biết, tướng quân Po đi nhà tù của thành phố, nơi tạm thời giam giữ tội phạm bị bắt trong đợt vừa rồi. Lúc Hứa Hủ đến nhà tù, trời đã tối đen.

Hứa Hủ và Tisza đi đến cửa nhà giam, liền nhìn thấy đám binh lính lố nhố ở bên cạnh sân tập phía xa xa. Giữa đám binh lính là một người đàn ông quỳ gối và một người nằm trên mặt đất. Hứa Hủ giật mình kinh hãi, vội vàng tiến lại gần.

Khi đến gần, Hứa Hủ mới nhìn rõ, người nằm trên đất là một binh sĩ. Anh ta đã tắt thở, máu từ cổ chảy ra lênh láng. Còn người quỳ dưới đất là một tên xã hội đen Trung Quốc, Hứa Hủ từng chỉnh lý hồ sơ của hắn. Po đứng trước đám binh lính. Hôm nay hắn mặc áo sơ mi quân phục màu xám nhạt, quần bộ đội màu thẫm, bộ dạng bớt đi vẻ hung dữ, tăng thêm nét lạnh lùng.

Nhìn thấy Hứa Hủ và tập văn kiện trên tay cô, Po biết ngay cô đến tìm hắn. Hắn nhếch mép nói với cô: “Đợi một lát.” Sau đó, hắn rút súng, nhằm thẳng vào đầu tên xã hội đen Trung Quốc.

Hứa Hủ lập tức xông lên: “Anh làm gì vậy?”

Đám lính ở xung quanh ngẩn người quan sát cô gái Trung Quốc nhỏ bé đột nhiên gầm lên với sĩ quan chỉ huy của bọn họ. Po quay mặt, cười lạnh lùng: “Tên này định vượt ngục, nó đã giết chết một binh sĩ của tôi.”

Hứa Hủ liếc qua thi thể nằm dưới đất: “Chúng tôi sẽ điều tra rõ vụ việc. Nếu đúng là sự thật, chúng tôi nhất định sẽ tăng thêm hình phạt cho anh ta. Anh không thể lạm dụng hình phạt riêng.”

Xung quanh trở nên tĩnh lặng. Gương mặt hoảng sợ run rẩy của tên tội phạm dấy lên tia hy vọng: “Đúng, đúng, không thể lạm dụng hình phạt riêng...”

Po nhìn Hứa Hủ, buông khẩu súng. Hứa Hủ không hề né tránh, nhìn thẳng vào hắn. Sau đó, Po giơ tay nhận văn kiện từ Hứa Hủ: “Cần tôi ký tên?”

Hứa Hủ: “Đúng vậy.”

Po cầm cây bút, nhanh chóng ký tên rồi đưa lại tập văn kiện cho Hứa Hủ. Hứa Hủ vừa nhận lấy, khóe mắt cô bắt gặp Po giơ súng nhanh như tia chớp.

“Không được...”

Tất cả đã quá muộn, Po nhét đầu súng vào miệng tên tội phạm. Một tiếng ‘pằng’ vang lên, sau gáy tên tội phạm xuất hiện một lỗ lớn, máu tuôn xối xả, miệng hắn bị bắn nát, đôi mắt trợn trừng trừng, cả người đổ vật ra đằng sau.

Huyệt thái dương của Hứa Hủ giật giật, sắc mặt cô khó coi đến cực điểm. Po ném cây súng cho viên phó tướng, hắn không thèm nhìn Hứa Hủ, lập tức rời đi.

Hứa Hủ dõi theo bóng lưng Po một lúc, mới quay người đi ra ngoài. Tisza đi theo, thông qua phiên dịch an ủi cô: “Tôi vừa hỏi binh lính. Chuyện này đúng là sự thật, tên đó đáng chết, cô đừng tức giận.”

Hứa Hủ không đáp lời. Lúc lên xe ô tô, cô gọi điện cho Tôn Phổ: “Cục phó Tôn, tôi có việc khẩn cấp muốn báo cáo với anh...”

***

Về đến nhà nghỉ, tâm trạng của Hứa Hủ vẫn không thể nào bình tĩnh.

Thật ra trong mấy ngày qua, người của tổ chuyên án gần như không tiếp xúc với Po. Hắn ở lì trong một ngôi biệt thự nằm trong thành phố, hành động truy bắt tội phạm giao cho viên phó tướng chỉ huy, chỉ có Tôn Phổ gặp mặt hắn đôi lần. Tuy nhiên, đám binh lính của hắn hết sức phối hợp với tổ chuyên án, những người lính có sức chiến đấu dũng mãnh. Vì vậy, tổ chuyên án đều có ấn tượng, Po là một quân nhân lỗ mãng, tràn đầy sức mạnh và được việc.

Cảnh tượng ngày hôm nay khiến Hứa Hủ vô cùng kinh hãi. Tuy trước kia cô từng tiếp xúc với xác chết, nhưng đây là lần đầu tiên, cô tận mắt chứng kiến cảnh giết người, hơn nữa còn là phương thức chính diện và tàn nhẫn, đủ để nạn nhân gục xuống ngay tức thì. Ánh mắt kinh hoàng, cơ thịt ở trên mặt run bần bật và bộ dạng máu me của nạn nhân lúc lìa đời phảng phất in sâu trong đầu óc cô, không cách nào xóa bỏ.

Về phòng nằm một lúc, tâm trạng của Hứa Hủ vẫn không yên. Thế là cô xuống giường, đi sang phòng Quý Bạch.

Quý Bạch đã ngủ say. Nghe tiếng gõ cửa, anh tùy tiện mặc áo sơ mi và quần đùi rồi đi ra mở cửa. Nhìn thấy Hứa Hủ, anh mỉm cười: “Chẳng phải em nói sẽ không đến phòng anh trước khi về thành phố Lâm hay sao?”

Hứa Hủ không mở miệng, lặng lẽ đi vào phòng.

Bắt gặp bộ dạng ủ rũ của Hứa Hủ, Quý Bạch ngồi xuống ghế sofa cùng cô. Sau đó, anh đặt tay lên sau gáy Hứa Hủ, nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của cô: “Em nói đi!”

Hứa Hủ kể lại vắn tắt chuyện xảy ra. Quý Bạch sa sầm mặt, đứng dậy: “Phải lập tức báo cáo vụ này với Cục phó Tôn, yêu cầu phía Miến Điện can thiệp. Chúng ta không thể để yên như vậy.”

Hứa Hủ nói nhỏ: “Em đã báo cáo rồi, Cục phó Tôn cũng rất tức giận. Anh ấy nói sẽ xứ lý ngay.”

Quý Bạch lại ngồi xuống ghế.

Hai người im lặng một lúc. Thấy sắc mặt Hứa Hủ hơi khác thường, Quý Bạch hỏi: “Em làm sao vậy?”

Hứa Hủ nhướng mắt nhìn anh, nói khẽ: “Anh ba, trong lòng em rất khó chịu.”

Quý Bạch chợt hiểu ra vấn đề. Đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến cảnh giết người. Tuy cô có tính cách bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng bản chất của cô là lương thiện, vì vậy tinh thần của cô mới chấn động.

Thật ra so với người bình thường, phản ứng của Hứa Hủ không có gì đáng phàn nàn.

Tuy nhiên, đây l