
ắm mắt, nói lãnh đạm: “Vậy thì cử Po đi.”
***
Ở thành phố Maija, một đêm căng thẳng cuối cùng cũng trôi qua trong yên bình, chào đón ánh bình minh của ngày mới.
Trên con đường quốc lộ đầy bụi đất vào thành phố, một chiếc xe tải cỡ lớn chở nhiều binh sĩ lao đi rất nhanh. Để có thể gặp gỡ sĩ quan chỉ huy của quân đội và triển khai hành động ngay lập tức, những người cảnh sát hình sự thuộc tổ chuyên án đều chờ đợi đoàn quân ở cửa ngõ thành phố. Sau một tháng gian nan vất vả, cuối cùng cũng tới ngày gặt hái thành quả, tâm trạng của mọi người vừa nghiêm túc vừa kiên định.
Quý Bạch và Hứa Hủ cũng đặt hết tâm tư vào công việc. Nhưng thỉnh thoảng vô tình chạm mắt nhau, trong đáy mắt họ vẫn ẩn hiện ý cười chỉ hai người mới hiểu.
Cuối cùng, một chiếc xe Jeep dừng lại trước mặt tổ chuyên án. Một viên sĩ quan cao lớn được đám binh sĩ hộ tống tiến lại gần. Anh ta mặc bộ đồ rằn ri màu xanh lục, để lộ nước da màu đồng. Trên gương mặt góc cạnh có một vết sẹo đỏ mờ, khiến bộ dạng của anh ta rất hung dữ.
Đôi mắt đầy tà khí đảo qua mọi người, viên sĩ quan đột nhiên mỉm cười, nói tiếng Trung ngọng nghịu: “Xin chào, tôi là tướng quân Po, sĩ quan chỉ huy lữ đoàn hai thuộc quân độc lập Kachin. Hy vọng hợp tác vui vẻ.”
***
Lúc Po đến thành phố Maija, tổng tư lệnh Kyaw Win ở thành phố Mina xa xôi vừa ngủ dậy. Ông ta đứng trước ngôi biệt thự non xanh nước biếc, phóng tầm mắt về phía xa xa.
Vị phó quan ở bên cạnh quan sát sắc mặt trầm tĩnh của Kyaw Win, hỏi nhỏ: “Tôi hơi nghi hoặc về sự bố trí của ngài ngày hôm qua. Ngài nghi ngờ Po là thế lực đứng sau giới xã hội đen Trung Quốc, quấy rối trật tự ở biên giới, biển thủ một khoản tiền lớn, vậy tại sao ngài còn cử anh ta tham gia hành động? Người Trung Quốc có câu thành ngữ ‘giám thủ tự đạo’ (*).”
(*) Giám thủ tự đạo: Có nghĩa là trộm cắp, biển thủ tiền bạc, của công do mình trông coi, quản lý.
Kyaw Win cười rất nhạt: “Tôi không quan tâm đến việc có thể trừ khử xã hội đen Trung Quốc hay không. Po từng lập nhiều công lao, có uy danh rất cao trong quân đội. Nhưng mấy năm gần đây, hắn quá ngông cuồng, tôi thật sự không ưa hắn. Người Trung Quốc còn có câu thành ngữ ‘mượn đao giết người’. Nếu lần này hắn biết hối cải, nghiêm chỉnh chấp hành pháp luật, tôi sẽ tạm thời tha cho hắn. Nếu hắn gây ra chuyện, tôi sẽ có lý do hợp tình hợp lý giết hắn, để biểu đạt thành ý với người Trung Quốc.”
Mùa hè này, thời tiết ở miền Bắc Miến Điện nóng bức, cục diện hỗn loạn. Trong khi đó thành phố Lâm sóng yên biển lặng, ấm áp dễ chịu.
Văn phòng làm việc của Cục Cảnh sát bật điều hòa hết công suất, chỗ nào cũng mát lạnh. Gần đây không có vụ án lớn, cả văn phòng yên tĩnh và có trật tự, mọi người đều nhàn rỗi.
Triệu Hàn nhận một tài liệu từ máy fax, sắc mặt anh lộ vẻ vui mừng: “Tốt quá! Có tin từ Miến Điện, mấy ngày này tổ chuyên án của sếp đã phá được mười mấy cứ điểm của băng nhóm ‘anh Lỗ’, bắt giữ hơn bốn mươi người. Bây giờ chỉ còn lại ‘anh Lỗ’, cô ta đã bị phát lệnh truy nã toàn Miến Điện.”
Lão Ngô mỉm cười: “Có thể chuẩn bị tiệc mừng công rồi.” Đám cảnh sát hình sự đều cười vui vẻ. Trong tiếng trò chuyện sôi nổi, ánh mắt Lão Ngô dừng lại ở Diêu Mông ngồi chếch phía đối diện. Cô không tham gia thảo luận cùng mọi người, cũng không ngẩng đầu. Trên gương mặt xinh đẹp trắng trẻo của cô xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
Hết giờ làm, Đại Hồ nói với Diêu Mông: “Tiểu Diêu, ngày mai có thể giao cho tôi bản báo cáo do cô phụ trách không?”
Diêu Mông đã tắt máy vi tính, cầm túi xách, cô mỉm cười với Đại Hồ: “Tôi sẽ cố gắng.” Nói xong, cô lập tức đi khỏi văn phòng.
Mọi người trong văn phòng nhanh chóng ra về gần hết, Triệu Hàn thẳng tính, nhận xét ngay: “Sao tôi cảm thấy gần đây Diêu Mông làm việc đặc biệt không tập trung tinh thần.”
Đại Hồ đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới. Trên đường phố bên ngoài Cục Cảnh sát, Diêu Mông đang đi đến bên một chiếc xe Rolls-Royce. Người tài xế xuống xe mở cửa sau cho cô. Cô nở nụ cười vô cùng ngọt ngào với người ngồi bên trong, sau đó uyển chuyển ngồi vào xe ô tô.
“Câu được rùa vàng.” Đại Hồ lẩm bẩm: “Thảo nào cô ấy không để tâm vào công việc.”
Lão Ngô thở dài: “Tôi đã tìm Diêu Mông nói chuyện, nhưng cô bé không muốn mở lòng. Đáng tiếc, chúng ta không giữ nổi đứa trẻ xuất sắc như vậy.”
Triệu Hàn giật mình: “Ý của hai người là, Diêu Mông định từ chức?”
Lão Ngô không trả lời, Đại Hồ phì cười: “Rõ rành rành như vậy mà anh cũng không nhìn ra? Tâm tư của cô ấy không ở đây rồi.”
***
Mặt trời xuống núi, thành phố Maija trong ráng chiều có phần yên bình nghiêm trang hơn trước.
Con đường tập trung nhiều sòng bạc phồn hoa tấp nập của ngày nào, bây giờ phần lớn đóng cửa kín mít, tiêu điều lạnh lẽo. Người dân địa phương trải qua mấy ngày kinh hồn bạt vía trong tiếng súng không ngớt, cuối cùng cũng quay về cuộc sống tĩnh lặng.
Sau khi chỉnh lý hồ sơ tội phạm cuối cùng, Hứa Hủ mới cảm thấy mắt mỏi đến mức nhìn không rõ. Cô đi đến bên cửa sổ, thả lỏng cơ thể nhức mỏi. Vừa cúi đầu, cô liền nhìn thấy Quý Bạch và mấy người cảnh sát hình sự xuống xe đi vào nhà nghỉ.
Hành động lùng