Old school Easter eggs.
Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329424

Bình chọn: 9.5.00/10/942 lượt.

nh Bác. Tên đó đánh đấm rất giỏi, vừa rồi còn đến sòng bạc gây chuyện...”

‘Anh Lỗ’ giật mình. Ả đột nhiên nhớ tới thông tin nhận được từ mấy ngày trước, có một số cảnh sát Trung Quốc tới Yangon gặp gỡ phía Miến Điện. Bởi vì từ đầu năm đến nay, cảnh sát hai nước Trung Miến thường xuyên hội ngộ, thảo luận về vấn đề tội phạm vượt biên giới, triển khai hoạt động hợp tác... nên ‘anh Lỗ’ không bận tâm.

Để tạm thời lánh nạn, người đàn bà vốn là trùm xã hội đen có thế lực ở cả hai nước này không ra khỏi cửa trong thời gian gần đây, việc làm ăn đều giao cho thuộc hạ quản lý. Ả cũng không can thiệp quá mức từ việc lớn đến việc bé như trước. Thủ đoạn lùng bắt tội phạm của cảnh sát Trung Quốc lợi hại đến mức nào, ‘anh Lỗ’ đã từng nếm mùi đau khổ. Vì vậy, đám thuộc hạ vẫn chưa phát giác, ả đã chắp nối hai sự kiện, sống lưng bất giác toát mồ hôi lạnh.

Trầm tư trong giây lát, ‘anh Lỗ’ ra lệnh: “Sòng bạc tiếp tục kinh doanh, nhưng chủ chốt lập tức rút hết. Khi nào mới có thể trở về Maija, chờ lệnh của tôi.”

***

Thành phố Maija.

Quý Bạch nắm tay Hứa Hủ đi một mạch. Hai người không ai lên tiếng, họ đi xuyên qua hành lang, ra cửa sau sòng bạc, hai bàn tay nắm chặt đầy mồ hôi.

Lúc Quý Bạch và Hứa Hủ ra cửa sau sòng bạc, đằng sau họ vài bước là bảy tám tên côn đồ tay lăm lăm vũ khí.

Con người đều có tâm lí thuận theo số đông. Khi cả đám người đều hoang mang, lại không biết đối phương rốt cuộc muốn làm gì, bọn họ sẽ càng có khuynh hướng chờ thời cơ mới hành động. Đây là trạng thái đối đầu giằng co vô cùng vi diệu và căng thẳng.

Nhưng khi đám côn đồ theo hai người ra khỏi cửa sau sòng bạc, chúng lập tức trợn mắt há mồm. Hai tên côn đồ vạm vỡ chịu trách nhiệm canh giữ cửa sau nằm bẹp dưới đất, mặt mũi sưng húp, thay thế chúng là người đàn ông trông hung hãn như Quý Bạch. Sau lưng bọn họ còn có mấy người lính Kachin vũ trang đầy mình.

Lính Kachin không được phép đặt chân vào sòng bạc, nhưng một khi người ra khỏi cửa sòng bạc, xảy ra xung đột với binh sĩ, sống chết không chịu trách nhiệm.

Quý Bạch cầm tay Hứa Hủ, đi qua đám binh lính Kachin, ra khỏi ngõ nhỏ, cuối cùng hòa vào dòng người đông đúc trên đường phố.

Lúc này Hứa Hủ đã hoàn toàn hồi phục tâm trạng bình tĩnh, cô ngẩng đầu cười tươi với Quý Bạch, cô định rút tay về, nhưng càng bị anh nắm chặt hơn.

Gương mặt Quý Bạch vẫn nghiêm nghị và căng thẳng như cũ, trông hơi đáng sợ. Đôi mắt đen của anh giống một miếng sắt chìm sâu xuống đáy...

Ánh mắt của anh quá hung dữ, nhưng khiến Hứa Hủ không thể rời tầm nhìn.

“Hai người không sao đấy chứ?” Trần Nhã Lâm từ phía xa chạy tới.

Quý Bạch vẫn nhìn Hứa Hủ chằm chằm: “Chúng tôi không sao.” Nói dứt câu, anh bóp mạnh tay cô rồi buông lỏng.

Quý Bạch và Trần Nhã Lâm vừa trao đổi vừa đi về phía trước, không bận tâm đến Hứa Hủ. Hứa Hủ lặng lẽ dõi theo bóng lưng thẳng tắp của anh. Cảm giác rung động như lúc mới nhìn thấy anh trong sòng bạc lại âm thầm lan tỏa trong lòng cô. Trái tim cô đập thình thịch ở lồng ngực.

Mấy người cảnh sát hình sự nhanh chóng tụ hội.

Quý Bạch hồi phục thần sắc lạnh lùng, anh cất giọng trầm thấp: “Lập tức liên lạc với Cục phó Tôn. Bây giờ chúng ta đã đánh rắn động cỏ, tội phạm rất có khả năng bỏ trốn. Chúng ta phải triển khai hành động vây bắt sớm hơn kế hoạch.”

Sau khi nhận được điện thoại của Quý Bạch, Tôn Phổ nhanh chóng đề xuất với phía Miến Điện: Lập tức thông báo cảnh sát và quân đội đóng ở địa phương phong tỏa toàn thành phố. Đồng thời đề nghị tổng tư lệnh Kachin cử một đội quân đến thực thi pháp luật ở thành phố Maija trong thời gian sớm nhất.

Chỉ trong một ngày, thành phố Maija rơi vào tình trạng biến động bất ngờ, lòng người hoang mang lo sợ.

***

Đội cảnh sát hình sự về đến nhà nghỉ vào lúc xẩm tối. Tổ chuyên án lập tức họp bàn phân công công việc. Trước khi quân đội tới thành phố vào buổi sáng ngày mai, bọn họ phải cùng binh sĩ của Tisza theo dõi các cứ điểm chủ yếu của băng nhóm ‘anh Lỗ’ suốt đêm nay.

Phần tử phạm tội rơi vào bước đường cùng, rất có khả năng quyết tâm ‘cá chết lưới rách’. Do đó nhiệm vụ của buổi tối ngày hôm nay vô cùng nguy hiểm.

Sau khi giải tán cuộc họp, Hứa Hủ một mình ngồi trong phòng chỉ huy tạm thời. Công việc của cô là điều phối và liên lạc, không nguy hiểm, nhưng cũng bận rộn căng thẳng chẳng khác người ở tuyến đầu.

Lúc tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên, Hứa Hủ đang cùng cảnh sát địa phương bàn bạc về tình hình phong tỏa thành phố.

Kể từ khi đưa Hứa Hủ ra khỏi sòng bạc, Quý Bạch và cô đều bận rộn, chẳng nói với nhau một câu. Chỉ còn mười mấy phút nữa, anh sẽ cùng tổ chuyên án xuất phát.

Quý Bạch từng tham gia vô số nhiệm vụ nguy hiểm tương tự. Anh luôn thản nhiên đối diện, chưa bao giờ vương vấn bận lòng. Nhưng hôm nay, anh vô thức muốn gặp Hứa Hủ.

Hứa Hủ vừa mở cửa liền nhìn thấy thân hình cao lớn của Quý Bạch. Ánh sáng trên hành lang mờ mờ, nhưng gương mặt tuấn tú của anh vẫn hết sức nổi bật, bờ trán rộng, đôi mắt sâu hun hút, sống mũi thẳng, đường nét cương nghị đàn ông. Đôi mắt đen của anh nhìn cô chăm chú.

Hứa Hủ mấp máy môi với anh: “Đợi em một lát.” N