
ai người nên
mới phá cửa vào nhà. Sự việc xảy ra đột xuất, mong anh thông cảm.”
Lâm Thanh Nham ngẩn người, im lặng không lên tiếng.
Hứa Hủ mỉm cười. Quý Bạch nói chuyện đúng là có sách lược,
chỉ hai ba câu đơn giản đã giải thích hợp tình hợp lý mọi vấn đề, lời nói giống
thật mà là giả. Nếu Lâm Thanh Nham đúng là hung thủ thật sự, chỉ e anh ta cũng
không thể nắm rõ, rốt cuộc Quý Bạch biết bao nhiêu sự thật.
Tuy nhiên, phản ứng của Lâm Thanh Nham đáng để suy nghĩ.
Lúc này, Quý Bạch chuyển đề tài khác: “Có điều, hôm nay đã mất
công mời anh đến đây, chúng tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi cho rõ ràng.”
Thần sắc Lâm Thanh Nham không thay đổi: “Anh cứ hỏi đi.”
Lão Ngô mở miệng: “Lâm tiên sinh, trong ba tháng qua, xe
riêng của anh liên tục ra vào khu vực rừng núi, vì nguyên nhân gì vậy?”
Lâm Thanh Nham từ tốn trả lời: “Trang trí ngôi biệt thự,
chính là nơi hôm nay các anh đột nhập.”
Lão Ngô hỏi tiếp: “Anh là lãnh đạo cao cấp của công ty, bình
thường công việc rất bận rộn mới phải. Việc trang trí nội thất cần anh đích
thân nhúng tay hay sao?”
Lâm Thanh Nham đáp: “Sở thích cá nhân. Những việc thích làm,
tôi sẽ không bận tâm đến chuyện tốn thời gian.”
Bên ngoài tấm kính, Triệu Hàn nói nhỏ: “Lúc chúng tôi xông
vào nhà, ngôi biệt thự đúng là có mùi nước sơn mới, đồ gia dụng đều mới toanh.”
Hứa Hủ gật đầu. Không có chứng cứ trực tiếp, câu trả lời của
Lâm Thanh Nham hoàn toàn kín kẽ, xem ra Quý Bạch chỉ có thể ra tay từ góc độ
khác.
Lúc này, Quý Bạch đẩy tập bệnh án đến trước mặt anh ta:
“Diêu Mông biết anh chỉ có thể sống một năm hay không?”
Vẻ mặt Lâm Thanh Nham phảng phất cứng đờ trong giây lát. Anh
ta liếc qua bệnh án, lặng lẽ rời ánh mắt đi chỗ khác.
Quý Bạch và Lão Ngô đều im lặng. Một lúc sau, Lão Ngô hỏi:
“Diêu Mông không biết? Anh đã mắc bệnh hiểm nghèo, tại sao còn cầu hôn cô bé? Mục
đích của anh là gì?”
Lâm Thanh Nham nở nụ cười rất nhạt: “Tôi không muốn trả lời
câu hỏi liên quan đến chuyện riêng tư này.”
Quý Bạch lên tiếng: “Anh có thể không trả lời. Nhưng chuyện
liên quan đến Phùng Diệp, chúng tôi hy vọng anh hợp tác.” Vừa nói, Quý Bạch vừa
đẩy bản photo hợp đồng có chữ ký của Lâm Thanh Nham và Phùng Diệp đến trước mặt
anh ta: “Anh quen biết Phùng Diệp. Sau khi phát hiện mắc bệnh nan y, anh nhanh
chóng phát triển mối quan hệ với Diêu Mông. Mà cô ấy là mối tình đầu của Phùng
Diệp.”
Lão Ngô nhìn anh ta: “Đừng nói với chúng tôi đây là sự trùng
hợp. Chúng tôi muốn biết nguyên nhân tại sao?”
Lúc này, có người đẩy cửa ở bên ngoài: “Hứa Hủ, Diêu Mông
nói... muốn trò chuyện với cô.”
Hứa Hủ đưa mắt nhìn Lâm Thanh Nham đang trầm mặc ở phòng
trong. Cô gật đầu, quay người đi ra ngoài.
***
Hứa Hủ không biết hình dung Diêu Mông, cô gái đang ngồi trước
mặt cô lúc này như thế nào. Diêu Mông ở một phòng thẩm vấn khác, cô mặc bộ váy
dài lộng lẫy sang trọng, gương mặt trang điểm tinh tế như đóa hoa. Nhưng viền mắt
cô đỏ hoe, ẩn hiện ánh lệ.
Thấy Hứa Hủ đi vào, Diêu Mông không do dự nhìn thẳng vào cô:
“Sao mọi người lại nghi ngờ anh Thanh Nham?”
Bởi vì mối quan hệ giữa Diêu Mông và Lâm Thanh Nham, Diêu
Mông cũng bị coi dính dáng đến vụ án này, Hứa Hủ không thể nói sự thật với bạn.
Nhưng cô cũng không thể không nhắc nhở Diêu Mông: “Không phải bọn mình nghi ngờ
anh ta, chỉ là khi bọn mình kê ra một số điều kiện để sàng lọc loại trừ kẻ bị
tình nghi trong phạm vi rộng, Lâm Thanh Nham cũng nằm trong điều kiện đó nên bọn
mình mới mời anh ta về hỏi chuyện.” Ngừng một hai giây, Hứa Hủ nói tiếp: “Tốt
nhất bây giờ bạn nên giữ khoảng cách với anh ta, làm vậy sẽ tốt cho cả hai người.”
Diêu Mông không trả lời mà nhìn chằm chằm Hứa Hủ, đồng thời
hỏi: “Anh ấy phù hợp với những điều kiện sàng lọc gì?”
Hứa Hủ lặng thinh, tất nhiên cô không thể nói thật.
Bởi vì vấn đề Phùng Diệp trước đó, Diêu Mông cũng đã suy
nghĩ về vụ án. Cô nói nhỏ: “Anh ấy có ngôi nhà độc lập? Anh ấy từng làm việc ở
Hồng Kông? Đây không thể coi là chứng cứ.” Gương mặt cô bộc lộ tia dịu dàng:
“Còn nữa, mấy tháng gần đây anh ấy ra vào khu vực rừng núi là để trang trí ngôi
biệt thự anh ấy tặng mình. Có hai lần mình cùng anh ấy đi. Hứa Hủ, đây đúng là
sự trùng hợp ngẫu nhiên.”
Hứa Hủ gật đầu.
Diêu Mông lại hỏi: “Mọi người còn có căn cứ gì không?”
Nhìn gương mặt kiên quyết và ánh mắt sáng ngời của bạn, Hứa
Hủ trầm mặc. Diêu Mông chấp nhận lời cầu hôn của Lâm Thanh Nham, chứng tỏ cô có
ý định sống cùng anh ta cả đời.
Dù anh ta không phải là hung thủ, nhưng chuyện anh ta bị ung
thư cũng không nên do cô báo cho Diêu Mông biết. Hứa Hủ chuyển sang đề tài
khác: “Bạn có ngại trả lời mấy câu hỏi riêng tư của mình?”
“Bạn hỏi đi!”
“Bạn và Lâm Thanh Nham sống chung, chắc bạn cũng nhận ra biểu
hiện của anh ta về phương diện tình dục có bình thường hay không?”
Diêu Mông thẳng thắn trả lời: “Rất bình thường.”
Hứa Hủ truy vấn tiếp: “Anh ta có sở thích dùng thuốc kích
thích? Hay là say mê mùi vị, hoặc có thói quen chụp ảnh ghi hình, dùng dầu tắm
một nhãn hiệu nào, hoặc bắt bạn mặc quần áo đặc biệt hay không?”
Diêu