
Mông lộ vẻ kinh ngạc, sắc mặt cô đỏ ửng: “Làm gì có
chuyện đó. Những điều bạn nói đều không tồn tại ở anh ấy. Anh ấy còn chẳng biết
mình dùng nhãn hiệu dầu tắm gì. Hứa Hủ, anh Thanh Nham là người đàn ông dịu
dàng nhất, lương thiện nhất, chững chạc nhất mà mình từng gặp. Kể từ ngày đầu
tiên bọn mình yêu nhau, anh ấy luôn yêu thương và nâng niu mình như báu vật. Bạn
cũng là người đang yêu, chắc bạn hiểu cảm giác của mình. Hãy tin mình, anh ấy
tuyệt đối không phải là hung thủ.”
***
Ở phòng thẩm vấn đầu kia hành lang, trước ánh mắt nghiêm nghị
của Quý Bạch, Lâm Thanh Nham nở nụ cười tự giễu nhàn nhạt. Cuối cùng anh ta mở
miệng: “Không sai, lúc đầu tôi tiếp cận Diêu Mông đúng là có mục đích. Trước
kia, tôi quen biết Phùng Diệp, thậm chí chúng tôi còn trở thành bạn bè. Nhưng
tôi chỉ mong cả đời không quen biết con người đó.
Trong số nạn nhân của vụ án ‘sát thủ thiên sứ’ ba năm trước
có một cô gái tên là Trương Hiểu Cáp, là vợ chưa cưới của tôi. Cho đến nay vẫn
chưa tìm thấy thi thể của cô ấy.”
Triệu Hàn nhanh chóng giở tập tài liệu, quả nhiên tìm thấy
tài liệu về cô gái này. Anh nhanh chóng đi vào trong, đưa cho Quý Bạch và Lão
Ngô.
Lão Ngô xem xong, hỏi: “Vì vậy... ý của anh là, anh làm quen
với Diêu Mông vì mục đích trả thù Phùng Diệp?”
Lâm Thanh Nham nhìn bọn họ, nhưng ánh mắt của anh ta tựa hồ
hướng về một nơi rất xa: “Năm đó Phùng Diệp luôn mang ảnh của Diêu Mông bên
mình. Phùng Diệp chết mấy năm rồi, tôi cũng sắp chết, vì vậy tôi muốn xem, rốt
cuộc là người phụ nữ thế nào mới đi yêu tên súc sinh như Phùng Diệp. Nhưng cô ấy
hoàn toàn khác Phùng Diệp. Cô ấy rất chính trực và lương thiện. Đồng thời, cô ấy
cũng vô cùng căm ghét những chuyện Phùng Diệp đã làm.”
Quý Bạch và Lão Ngô đều im lặng. Lâm Thanh Nham ngoảnh đầu
nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi đã lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho Diêu
Mông, các anh có thể đến chỗ luật sư kiểm tra. Dù tôi qua đời nhưng một khi
chúng tôi đã kết hôn, cô ấy thừa kế tất cả cũng không khiến người khác bàn ra
tán vào. Trong thời gian qua, tôi đi đến ngôi biệt thự mấy lần, công ty trang
trí nội thất đều có người ở đó, các anh cũng có thể gọi điện hỏi bọn họ. Hy vọng
các anh nhanh chóng xác nhận, để tôi và Diêu Mông sớm về nhà.”
***
Đêm mỗi lúc một khuya, bầu trời phảng phất được tô mực đen đậm
đặc, hỗn độn khó phân biệt. Dãy núi phía xa xa nhấp nhô, như con thú đang chạy ở
đường chân trời. Trong thành phố xuất hiện những ngọn đèn lác đác, không khí lạnh
lẽo và tĩnh mịch.
Quý Bạch đứng ngoài hành lang, chống tay lên lan can dõi mắt
về phía xa xa. Vài phút sau, anh cảm thấy một thân hình ấm áp mềm mại quen thuộc
dựa vào người anh. Lúc này, mọi người đều tranh thủ chợp mắt hoặc bận rộn công
việc. Quý Bạch nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Lạnh không em?”
Hứa Hủ lắc đầu: “Anh có tin lời Lâm Thanh Nham không?”
“Anh chỉ tin vào chứng cứ. Trước mắt, lời giải thích của anh
ta đều đâu vào đấy.” Quý Bạch đáp khẽ: “Hơn nữa, trong thời gian xảy ra hai vụ
án, xe ô tô của anh ta không đi vào khu vực rừng núi. Vì vậy chúng ta không có
chứng cứ trực tiếp kết luận anh ta có tội.” Anh cúi xuống ngắm gương mặt nhỏ nhắn
của cô dưới ánh đèn: “Em thấy thế nào?”
Hứa Hủ nhíu mày: “Em cũng không biết. Qua xác chết thứ hai,
có thể thấy trạng thái tâm lý của hung thủ không ổn định, nhưng vừa rồi bất kể
chúng ta tra hỏi thế nào, phản ứng của Lâm Thanh Nham đều bình thường.”
Quý Bạch gật đầu: “Sau hai mươi tư tiếng đồng hồ tạm giam, nếu
những điều anh ta nói được chứng thực, chúng ta chỉ có thể thả người.”
Hứa Hủ không lên tiếng. Một lúc sau, cô lặng lẽ ngoảnh đầu về
Quý Bạch. Trong đêm tối yên tĩnh, đèn điện từ văn phòng hắt ánh sáng nhàn nhạt
ra ngoài hành lang, gương mặt anh lộ vẻ mệt mỏi, nhưng thần sắc vẫn trầm tĩnh
và kiên định. Hứa Hủ giơ tay ôm thắt lưng anh, đồng thời ngẩng đầu nhướng người,
hôn lên gương mặt giá lạnh của anh.
Quý Bạch nhếch miệng, cúi đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Không có gì. Em chỉ cảm thấy, chúng ta đúng là rất may mắn.
Hứa Hủ nói khẽ: “Hy vọng sau này Diêu Mông có thể gặp được
người thật sự thích hợp với bạn ấy.”
Quý Bạch vuốt tóc cô: “Em đừng nghĩ ngợi nhiều, mau tới
phòng làm việc của anh ngủ một lát. Anh xử lý xong công việc rồi vào với em.”
***
Trong văn phòng, không ít người nằm bò lên bàn, tranh thủ chợp
mắt trước khi trời sáng. Hứa Hủ đi vào phòng làm việc của Quý Bạch nằm một lúc,
nhưng đầu óc cô vẫn nghĩ đến vụ án. Cô ngồi dậy, đến bên bàn làm việc của Quý Bạch,
lấy tờ giấy trắng, nhưng không tìm thấy bút ở trên mặt bàn.
Trước đó, Quý Bạch còn về văn phòng, ngăn kéo vẫn chưa khóa.
Hứa Hủ tiện tay mở ngăn kéo, quả nhiên tìm thấy hai chiếc bút bi, cô lại đẩy
ngăn kéo vào.
Vài giây sau, Hứa Hủ đột nhiên có phản ứng. Cô mở ngăn kéo
ra lại, nhìn thấy một chiếc hộp nhung đen nằm dưới tập tài liệu.
Hứa Hủ mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn lấp lánh, Hứa Hủ
ngây người. Cô đột nhiên nhớ đến cuộc nói chuyện với Diêu Mông vừa rồi. Tay
trái của Diêu Mông mấy lần vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay phải. Có lẽ Diêu
M