
ĩnh như vẻ bề ngoài của hắn. Hắn nằm trong chăn nắm
lấy bộ phận cương cứng của mình. Hắn vùi mặt xuống gối, đè nén hơi thở gấp gáp.
Hắn là kẻ rình trộm trong bóng tối.
Nữ sinh ở đại học
không đơn thuần như thời trung học. Ai cũng biết Lâm Thanh Nham rất nghèo, mỗi
ngày làm ba công việc để nuôi sống bản thân, năm nào cũng xin vay vốn đi học.
Có một, hai nữ sinh theo đuổi hắn nhưng Lâm Thanh Nahm đều thờ ơ không bận tâm.
Người hắn thích là cô gái thuần
khiết nhất khoa. Cô gái đó không hẳn là xinh đẹp nhất, nhưng cô có gương mặt
trái xoan, làm da trắng mềm mại, đôi mắt đen lay láy. Cô thường mặc váy dài
theo phong cách bohemia, nở nụ cười rạng rỡ như dòng suối mát.
Tại bữa tiệc cuối buổi tối trước hôm
tốt nghiệp, cô gái đó ra về trước mà không gây sự chú ý của mọi người. Lâm
Thanh Nham âm thầm đi theo cô. Hắn muốn bày tỏ tình cảm với cô.
Vừa ra đến cổng trường, hắn liền nhìn thấy cô
gái lên một chiếc xe hơi sang trọng. Một người đàn ông ngoài 40 tuổi đeo cặp
kính gọng vàng ngồi trong xe ôm eo cô gái, cúi đàu hôn lên bờ môi màu mật ong
của cô.
Lâm Thanh Nham đứng dưới bóng cây
tối mờ, dõi theo chiếc xe mỗi lúc một xa. Lần thứ hai tỏng đời, hắn không thể
đè nén cơn buồn nôn. Cảm giác bàn tay mềm mại của thầy giáo Đỗ Thiết vuốt ve
mông hắn trong căn phòng tối mờ chỉ có tiếng quạt điện ù ù vào buổi trưa mùa hè
nhiều năm trước trở lại trở nên sống động và rõ ràng trong đầu óc hắn. Lâm
Thanh Nham quỳ xuống hố trồng cây ở ngoài cổng trường, nôn ọe bừa bãi.
Thế giới này đúng là bẩn thỉu và nhơ
nhớp, không biết nơi nào mới có bầu không khí và mảnh đất sạch sẽ?
Trường đại học của Lâm Thanh Nham
không tồi nhưng cũng không phải là trường nổi trội trong cả nước. Sinh viên
ngành toán học khó tìm việc làm, hắn lại không muốn học thạc sỹ, không muốn ở
lại trường chịu nghèo khổ một đời.
Nhiều năm học hành khổ cực không
phải vô ích, sau khi vượt qua vô số cửa ải khó khăn, Lâm Thanh Nham cuối cùng
cũng gia nhập một công ty đầu tư tốt nhất trong nước, lmaf nhân viên phân tích.
Mặc dù chức vị thấp nhưng thu nhập không tồi. Hắn trở thành đối tượng được các
bạn học ngưỡng mộ.
Lâm Thanh Nham đã gặp Tần Thù Hoa
vào năm này.
Một ngày tháng Chín, chi nhánh của
thành phố nhận được tin, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn từ Hồng Koong
sang đây khảo sát nghiệp vụ. Cả bộ phận đầu tư đi trang hoàng đại sảnh rực rỡ
để nghiêm đón chủ tịch. Lâm Thanh Nham có lý lịch thấp nhất nên ở lại văn phòng
trực ban.
Lúc Tần Thù Hoa đi vào, cả văn phòng
rộng lớn vắng lặng như tờ. Lâm Thanh Nham thậm chí còn không nghe thấy tiếng
bước chân của bà ta. Vừa ngẩng đầu, hắn liền nhìn thấy một người phụ nữ trung
niên trang điểm nhẹ đứng ở cửa phòng quan sát hắn.
Bây giờ, Lâm Thanh Nham liếc qua
cũng có thể nhận ra một người thuộc loại nào. Quần áo của người phụ nữ này tinh
xảo đẹp đẽ, tai đeo hoa kim cương, hắn nở nụi cười lễ phép với bà ta: “Bà tìm
ai ạ?”
Tần Thù Hoa lập tức mỉm cười. Thì ra
công ty còn có người không biết chủ tịch hội đồng quản trị.
Một đám người nhanh chóng đi vào.
Thấy Tần Thù Hoa nửa cười nửa không đứng một bên, còn Lâm Thanh Nham ngồi một
chỗ bất động, giáo đốc bộ phận đầu tư lập tức đỡ trán: “Tiểu Lâm, mau đi rót
trà mời chủ tịch.”
Lâm Thanh Nham mới đi làm từ tháng
trước, quả thực hắn chẳng nhớ mặt các vị lãnh đạo của công ty. Gương mặt trắng
trẻo của của hắn ửng đỏ, hắn lập tức đứng dậy đi rót trà.
Tần Thù Hoa xua tay: “Không cần.”
Nói xong, nà ta không để ý đến Lam Thanh Nham, cùng đám cấp dưới đi ra ngoài.
Vẻ đẹp của đàn ông chia thành nhiều
loại. Lâm Thanh Nham năm 22 tuổi không phải là anh chàng đẹp trai ngời ngời
khiến người khác thoạt nhìn đều không thể rời mắt. Trong bộ áo sơ mi trắng và
quần tây đen, trông hắn cao lớn trắng trẻo, diện mạo thanh tú, vừa yên tĩnh vừa
hòa nhã, khiến người khác cảm thấy dễ chịu.
Cho đến lúc qua đời, Tần Thù Hoa
luôn cho rằng, Lâm Thanh Nham là chàng trai tuấn tú nhất mà bà từng gặp. Bà ta
gặp quá nhiều đàn ông nên vừa nhìn, bà có thể nhận ra Lâm Thanh Nham giữa những
người bình thường. Đôi mắt thanh tú sạch sẽ của cậu thanh niên đó mang lại một
cảm giác vô cùng xán lạn. Trong đôi mắt dài đen nhánh đó hàm chứa rất nhiều
điều. Ví dụ như yên tĩnh hơn những người cùng độ tuổi, lại có vẻ nho nhã non
nớt. Đôi mắt bộc lộ tham vọng không che giấu, đồng thời toát ra vẻ chán ghét và
thờ ơ với hiện thực cuộc sống.
Qua Lâm Thanh Nham, Thần Thù Hoa như
nhìn thấy bản thân lúc lập nghiệp với hai bàn tay trắng từ nhiều năm trước. Sống
độc thân bao nhiêu năm, lần đầu tiên trong đời bà ta có cảm giác muốn giành một người đàn ông,
muốn chiếm đoạt vẻ đẹp thanh tú lạ thường đó.
Chuyện xảy ra tiếp theo quả nhiên là
một trò chơi mèo bắt chuột mà thực lực của hai bên quá chênh lệch.
Một tháng sau chuyến đi thị sát chi
nhanh công ty của Tần Thùa Hoa, cấp trên của Lâm Thanh Nham thông báo, hắn được
điều đi Hồng Kông tham gia một dự án của
tập đoàn.
“Đây là cơ hội thăng chức tuyệt vời.”
Giám đốc nói. “Tiểu Lâm, cậu nhất định phải nắm