
ng lộ diện.
Nhiều năm sau, khi hồi tưởng lại sự
việc này, Lâm Thanh Nham hiểu ra một điều, có lẽ do phản ứng quá khích của hắn
mới chọc tức Tần Thù Hoa, khiến bà ta sử dụng thủ đoạn “bát cơm sắt” để đối phó
hắn. Nếu lúc đó hắn xử lý khéo mọi chuyện khéo léo hơn, Tần Thù Hoa có khả năng
bỏ qua cho hắn. Tất nhiên cũng có khả năng bà ta không buông thả.
Chỉ là lúc bấy giờ, hắn cảm thấy quá
bị sỉ nhục, hắn không muốn đối diện với Tần Thù Hoa. Nguyên nhân không chỉ vì
bà ta lợi dụng chức quyền đưa đẩy hắn, mà nguyên nhân quan trọng nhất là, hắn
bị lợi ích làm mê muội đầu óc, lại chủ động hôn bà ta.
Ở thời điểm đó, Lâm Thanh Nham cho
rằng, sự việc coi như kết thúc.
Cho tời khi hắn liên tiếp đi xin
việc ở mấy công ty đầu tư, rõ ràng biểu hiện của hắn lúc phỏng vấn rất tốt,
nhưng đều bị từ chối, hắn mới cảm thấy mọi chuyện không bình thường. Sau đó, có
người bắn tin cho hắn: “Sao cậu lại đắc tội Tần thị? Bọn họ đã buông lời, phải
“phong tỏa” cậu.”
Phong tỏa? Đối với một người thanh
niên mới tốt nghiệp chưa đầy nữa năm, từ này quá long trọng. Nhưng trên thực
tế, đường đường Tần tổng của Tần thị định phong tỏa một nhân vật “tép riu”,
đúng là dễ như trở bàn tay.
Lâm Thanh Nahm bị ép ngang ép dọc,
chỉ có thể đi nhưng công ty nhỏ không tiếng tăm xin việc. Nhưng chuyên ngành
của hắn là toán học, hắn có thể làm gì? Nhân viên văn phòng? Để lĩnh mức lương
thấp, làm việc cùng đám đồng nghiệp tầm thường, trong khi ông chủ công ty đến
một tờ giấy photo cũng tính toán rõ ràng với nhân viên?
Dù là công việc như vậy, Lâm Thanh
Nham cũng không thể làm lâu. Hắn rõ ràng làn gười xuất sắc nhất, nhưng vẫn vô
duyên vô cớ bị đuổi việc. Những người xung quanh giấu kín như bưng, còn hắn chỉ
có thể trầm mặc.
Vài tháng sau, Lâm Thanh Nham cuối
cùng cũng bị dồn vào đường cùng. Khoản tiền vay đi học bốn năm vẫn phải trả, mà
trong túi hắn chẳng có một đồng. Hắn đói bụng suốt ba ngày, lang thang trên
đường phố. Người của Tần tổng có lẽ cảm thấy đã đến lúc, bón họ trắng trợn lái
xe bám theo Lâm Thanh Nham.
Lâm Thanh Nham vẫn không chịu khuất
phục, đi hết nhà hàng này đến nhà hàng khác, xin làm nhân viên phục vụ. Đám
người của Tần tổng chờ bên ngoài của. Ông chủ nhà hàng thayas khí thế như vậy,
không dám nhận hắn vào làm việc.
Chạng vạng, cuối cùng cũng có một
quán ăn chịu nhận Lâm Thanh Nham. Hắn chạy đi chạy lại cả buổi tối trong quán ăn nhỏ nóng bức.
Ngay bản thân hắn cũng không biết, hắn ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự từ lúc
nào.
Khi tỉnh lại, Lâm Thanh Nham phát
hiện hắn đang nằm trên một chiếc giường lớn vô cùng mềm mại, trên người mặc bộ
quần áo sạch sẽ. Đây là một căn phòng sang trọng, có thể ngắn cả thành phố về
đêm.
Bên cạnh giường để một khay thức ăn.
Lâm Thanh Nham bò dậy, ăn ngấu nghiếm.
Làn gió đem thổi tung bay tấm rèm
màu trắng, Tần Thù Hoa ngồi sau tấm rèm, dịu dàng nhìn hắn.
Bà ta không lên tiếng, Lâm Thanh
Nham cũng chẳng mở miệng.
Một lúc lâu sau, Tần Thù Hoa thở
dài: “Việc gì cậu phải cứng đầu như vậy? Thanh Nham, tôi có thể giúp cậu thực
hiện ước mơ, tôi có thể thay đổi cuộc đời cậu. Trên thế giới này không phải ai
cũng có cơ hội như vậy.”
Mười năm trôi qua như một giấc mộng.
Khi ngoảnh đầu nhìn lại, Lâm Thanh Nham đã 32 tuổi, Tần Thù Hoa 54 tuổi.
Bầu trời ở Hồng Kông rất xanh. Mỗi
sáng sớm thức giấc, Lâm Thanh Nham đều mặc áo choàng ngủ màu đen, đứng ngoài
ban công, lặng lẽ ngắm mặt trời mọc. Những lúc như vậy, Tần Thù Hoa hoặc là tựa
vào lòng hắn, hoặc là ngắm thân hình cao lớn của hắn từ phía sau, mỉm cười
không lên tiếng.
Những năm này, người ngoài đều cho
rằng, Lâm Thanh Nham sống rất tốt. Ngay cả bản thân hắn nhiều khi cũng có suy
nghĩ tương tự.
Hắn
là con nuôi của chủ tịch tập đoàn Tần thị. Xuất phát từ công việc quản lý một
công ty đầu tư nhỏ, hắn đã leo lên nắm nữa giang sơn Tần thị. Người xung quanh
tâng bốc hắn: “Lâm tổng cứ như con trai ruột của Tần tổng thật sự. Trong công
việc làm ăn cũng sáng suốt và có khí thế như Tần tổng.” Đương nhiên là giống. Hắn
do một tay Tần Thù Hoa đào tạo, bất kể làm người, làm ăn hay làm tình. Lâm Thanh Nham có rất nhiều tiền.
Tiền tiêu vặt Tần Thù Hoa cho, lương bổng của một người quản lý cao cấp và tiền
kiếm được từ các dự án đầu tư riêng… Tuy so với tài sản của Tần thù Hoa, tiền
của hắn chỉ là hạt muối bỏ bể, nhưng đủ cho hắn tiêu xài mấy đời. Lâm Thanh
từng gửi một món tiền về cho cô giáo chủ
nhiệm cũ. Cô giáo rất kinh ngạc và vui mừng, đồng thời kiên quyết không nhận,
nhưng Lâm Thanh Nham cứ nhất định cho cô. Hằng ngày, hắn đi tập thể hình, tham
gia party, vũ hội, hiệp hội chơi golf, sống như một người thuộc tầng lớp thượng
lưu thật sự.
Có lẽ Tần Thù Hoa thật lòng thích
hắn, vì bao năm qua, bà ta chẳng có người đàn ông nào khác. Nhiều lúc, Lâm
Thanh Nham và bà ta quấn quýt bên nhau như đôi tình nhân thật sự.
Chỉ là nữa đêm tỉnh giấc, Lâm Thanh
Nham lại phát hiện Tần Thù Hoa lại có thêm sợi tóc bạc, gương mặt mỗi năm bà ta
phải bỏ ra khoản tiền cực lớn để duy trì làn da trắng, mịn màng nhưng