
à ta.
Một lúc sau, hắn mới trả lời: “Vì tôi yêu mình. Thật ra, tôi luôn biết điều đó,
mình cũng biết đúng không? Trước kia là tôi không chịu nhìn thẳng vào trái tim
của bản thân.”
Đây là lời tỏ tình bùi tai nhất
mà Tần Thù Hoa từng nghe trong cuộc đời. Dù là một nữ cường nhân mạnh mẽ, sáng
suốt của giới thương mại, nà ta cũng không có cách nào thoát khỏi biển tình.
Sau khi phát hiện mắc bệnh ung
thư, Tần Thù Hoa không một chút do dự, lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho
Lâm Thanh Nham. Bà ta vốn không chồng không con, Lâm Thanh Nham đi theo bà ta
nhiều năm như vậy, không để lại tài sản cho hắn thì cho ai?
Lâm Thanh Nham không có phản ứng
đặc biệt, chỉ mỉm cười nói với bà ta: “Mình muốn làm thế nào thì làm”
Tần Thù Hoa có chút cảm khái,
nhưng cũng được an ủi. Bà ta biết lý do tại sao Lâm Thanh Nham không bận tâm.
Bây giờ một mình hắn có thể tự tạo dựng sự nghiệp. Hắn là người do một tay bà
ta đào tạo, lớp người sau vượt lớp người trước. Có lẽ chỉ vì tình ý nên hắn tiếp
tục ở lại bên cạnh bà ta.
Ở giai đoạn cuối, hai người rất
ít khi thân mật. Tần Thù Hoa sống ở viện điều dưỡng tư nhân cách xa trung tâm
thành phố. Lâm Thanh Nham bỏ mọi công việc, hầu hạ bà ta chu đáo. Một vài bác
sĩ và y tá không rõ ngọn nguồn, cười nói: “Lâm thiếu có hiếu với Tần tổng còn
hơn cả con trai ruột.” Thậm chí có lúc đầu óc không tỉnh táo, Tần Thù Hoa xoa đầu
Lâm Thanh Nham thở dài: “Con trai tôi còn sống, năm nay cũng 22 tuổi rồi. Nếu cậu
thật sự là con trai tôi thì tốt biết mấy.”
Mỗi khi nghe lời khốn nạn này từ
miệng Tần Thù Hoa, nụ cười trên gương mặt Lâm Thanh Nham có thể dùng từ xán lạn
để hình dung: “Quan hệ của chúng ta đâu có khác biệt. Mình coi toi là tình nhân
cũng được, con trai cũng được. Tôi thì luôn coi mình là người phụ nữ quan trọng
nhất trong cuộc đời.”
Mặc dù dành phần lớn thời gian ở
viện điều dưỡng, Lâm Thanh Nham vẫn cần quay về công ty xử lý công việc.
Phùng Diệp xuất hiện vào thời
gian này.
Có những người xuất sắc bẩm sinh,
bất kể đứng ở vị trí nào cũng có thể thu hút ánh mắt của người xung quanh, ví dụ
như Phùng Diệp.
Phùng Diệp là giám đốc dự án của
công ty đối tác. Anh ta có tài năng xuất chúng khiến người khác không khỏi cảm
htans. Thêm vào đó là ngoại hình tuấn tú, tính cách trầm ồn chững chạc. Mặc dù
không có chỗ dựa nhưng anh ta vẫn nhanh chóng được biết đến trên thương trường.
Phùng Diệp khiến Lâm Thanh Nham
nhìn thấy bản thân thời trẻ. Nếu không có những chuyện xảy ra sau này, có lẽ hắn
không một bước tới trời như bây giờ. Nhưng hắn sẽ sống như Phùng Diệp, cũng trẻ
trung và rực rỡ tươi đẹp tương tự.
Đó là vì cuộc đời Lâm Thanh Nham
luôn mong muốn. Nhưng đời người vĩnh viễn không thể quay đầu. Hắn là Lâm Thanh
Nham, không phải là Phùng Diệp. Mặc dù trong tay hắn có cả đế quốc thương mại,
dù hắn đã giết chết năm người, hắn cũng không thể cứu rỗi bản thân.
Ba tháng sau đó, Lâm Thanh Nham
biết được thân thế của Phùng Diệp.
Hắn còn nhớ rõ, đó là một ngày trời
mưa tầm tã, hắn lái xe rời khỏi viện điều dưỡng. Giữa đường bị đau dạ dày nên hắn
dừng xe, nghỉ ở một quán cà phê gần đó. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy người trợ
lý của Tần tổng lái xe đi lên đỉnh núi trong mưa gió.
Thời gian thấm thoát thoi
đưa, người trợ lý từng trải như hồ ly ngày nào giờ đã là người đàn ông trung
niên tóc mai đốm bạc. Sau khi kiểm soát Tần thị, Lâm Thanh Nham đã tìm cớ đẩy
ông ta khỏi nghiệp vụ của công ty, khiến ông ta trở thành người nhàn rỗi giàu
có.
Hôm nay Tần Thù Hoa tìm người trợ
lý vì chuyện gì?
Lâm Thanh Nham lập tức lái xe về
ngôi biệt thự trên sườn núi của hắn. Đến thư phòng, hắn mở thiết bị, nghe rõ cuộc
trò chuyện của đối phương.
Tần Thù Hoa bây giờ nằm trong tầm
khống chế của Lâm Thanh Nham. Viện điều dưỡng đều là người của hắn, trong phòng
bà ta cũng bị lắp máy nghe trộm.
“Tôi đã xét nghiệp AND rồi.” Giọng
nói của người trợ lý có chút cảm khái. “Tần tổng, Phùng Diệp đúng là con trai của
chị.”
Tần Thù Hoa im lặng hồi lâu. Đây
là lần đầu tiên Lâm Thanh Nham nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của bà ta: “Tôi biết
rồi. Để tôi suy nghĩ đã. Lúc nào chú hãy đưa thằng bé đến gặp tôi.”
Đầu bên này, Lâm Thanh Nham tắt
máy nghe trộm, mỉm cười nhìn trời mưa mờ mịt ngoài cửa sổ.
Bà ta cần suy nghĩ gì chứ?
Sớm hôm sau, Lâm Thanh Nham đến
viện dưỡng thăm Tần Thù Hoa. Bà ta không tỏ ra bất thường, mỉm cười bảo hắn đỡ
bà ta đi dạo. Sau cơn mưa, cỏ cây xanh mướt, gương mặt Tần Thù Hoa rạng rỡ hơn
mọi ngày.
Là bởi bà ta đã tìm thấy con trai
thật sự?
Tần Thù Hoa không nhắc đến Phùng
Diệp, Lâm Thanh Nham chỉ nở nụ cười nhàn nhạt với bà ta.
Hai ngày sau, Lâm Thanh Nham lại
phát hiện người trợ lý đi gặp Tần Thù Hoa. Lần này, thái độ của bà ta rất dứt
khoát, phảng phất khôi phục lại phong thái của một nữ vương sát phạt trên
thương trường ngày nào.
“Chuyện này hơn phiền phức. Chú
hãy tìm cơ hội đưa luật sư đến đây, để tôi sửa lại di chúc. Tôi muốn để lại tất
cả tài sản cho Phùng Diệp.” Tần Thù Hoa cất giọng bình thản: “Tôi đã cho Lâm
Thanh Nham rất n