
cười và nói: “Thì ra y như sách nói…”
Âm giọng có chút khàn khàn, cũng một phần vì còn đau, lúc nói chuyện phải cắn răng, lời ra khỏi miệng đầy vẻ quyến rũ.
Nhưng đề tài này thì đúng là rất sát phong cảnh.
Từ Trạm nheo mắt lại: “Gì cơ?”
“Theo các nghiên cứu khoa học, lần đầu tiên thường rất ngắn…” Nhìn đi, cô lúc nào cũng thế, toàn nói những câu không thích hợp trong những hoàn cảnh không thích hợp.
Đừng hỏi cô vì sao lại khẳng định như vậy, Từ Trạm này coi thường sự tiếp xúc tay chân đến độ sắp bị hoài nghi là ED* đến nơi.
*Bệnh liệt dương
“Nói thật, em còn tưởng anh phải như nam chính trong tiểu thuyết, mạnh mẽ hùng dũng vượt qua cả giới hạn của điều kiện khách quan, trên ngực lấp lánh dòng chữ ‘máy đóng cọc số 1’ cơ đấy.”
Không ai dạy cô, thật thà là đức tính tốt, nhưng đôi khi, lời nói thật giấu ở trong bụng vẫn tốt hơn.
Không biết là đọc mấy cái loại sách linh tinh gì nữa.
Từ Trạm quay phắt lại chặn cô, cười một cách gian tà, khí lạnh tản ra: “Nói như vậy thì thất lễ thật, khiến em thất vọng rồi.”
Đúng là thói đời, người giữ mình trong sạch mà còn phải thấy ngượng vì sự trong sạch của mình, đây thật sự là ép người ta sa đọa mà.
Rốt cuộc Diệp Thái Vi cũng phản ứng lại chậm nửa nhịp rằng mình lại lỡ miệng, mất bò mới lo làm chuồng: “Không thất vọng, không thất vọng. Đây chẳng phải là nếu không có so sánh thì không có ưu khuyết sao?”
Tay phải của Từ Trạm nhẹ nhàng đặt bên hông cô, “Tin anh đi, em không còn cơ hội so sánh đâu.”
“Bởi vì, từ nay về sau, em không còn dồn dào sức lực như vậy đâu.”
Diệp Thái Vi còn chưa kịp xin tha thì môi miệng đã bị phong tỏa rồi.
Sau đó, không có sau đó nữa.
Có người vẫn sống, nhưng thật ra cô đã chết rồi.
***
Hừng đông, khi Diệp Thái Vi tỉnh lại, câu đầu tiên xuất hiện trong đầu là, chết đi sống lại.
Đúng là làm bậy sẽ khó sống mà, ăn nói lung tung quá mạo hiểm, phải nói năng cẩn thận mới được.
Trong lòng đầy hối hận, Diệp Thái Vi tóm lấy vạt áo lông của Từ Trạm, u oán quay lại lườm cái tên đang cười sung sướng một cái, rồi mở cửa về phòng mình tìm thay quần áo trong tư thế vô cùng quái lạ và biểu cảm đau khổ.
Về sau, ai mà nói với cô rằng Từ Trạm bị ED, cô sẽ ném kẻ đó lên giường của anh, a a a a a!
Chậm chạp thay quần áo xong, lúc cô đang đứng trước gương thầm mừng vì thời tiết hôm nay thật phù hợp cho cô quàng khăn mà người khác không dị nghị, thì Từ Trạm đã bước đến phía sau với bộ dáng chỉnh tề.
Trong gương, khuôn mặt cô xám ngoắt lại vì mệt mỏi, Từ Trạm thì lại hoàn toàn rạng ngời do được điều hòa âm dương.
“Không công bằng.” Diệp Thái Vi dựa lưng vào ngực anh, thều thào ai oán.
Từ Trạm không đáp lời cô, chỉ siết chặt cánh tay ôm cô, tươi cười nói nhỏ bên tai cô: “Có nên cân nhắc chuyện đổi phòng không?”
Diệp Thái Vi liếc xéo với anh một cái qua gương, lầm bầm: “Em có thể nói không không?”
“Không thể.” Từ Trạm cười.
“Thế mà anh còn giả đò lịch sử hỏi.” “Cô nàng Diệp Thái Vi” mới vừa biến thành “Quý bà Diệp Thái Vi” từ đêm qua đã bắt đầu lộ ra vẻ chanh chua của mấy bà cô ngoài phố.
Từ Trạm không phủ nhận ý của cô, mà lại mỉm cười hưởng thụ sự thô lỗ không xa cách của cô: “Không phải em nên nói câu gì đó với anh sao?”
Ví dụ như, thổ lộ chẳng hạn.
Cô thổ lộ, anh cầu hôn, ừm, quá hoàn mỹ.
“Có một câu.” Diệp Thái Vi uể oải nói, “Em muốn ngủ.”
Từ Trạm rít một hơi lạnh, cắn cắn tai cô như để hả giận rồi rầu rĩ nói: “Hôm nay ngày nghỉ, còn định đi làm à?”
Lần trước say rượu, Diệp Thái Vi nói cô đã thổ lộ, đáng tiếc anh hoàn toàn không nhớ.
Sau này trong lúc hai người cãi cọ, cô có buột miệng nói thích anh, nhưng lời nói ra trong lúc cãi nhau, tuy không thiếu chân thành, nhưng lại thiếu thận trọng. Đây là điều anh tiếc nuối mãi.
Trong chuyện này, anh cứng đầu cho rằng Diệp Thái Vi phải thổ lộ lại với anh một lần, thật trịnh trọng, thật kiên định, như thể chỉ có vậy mới chứng minh cô thích anh trước.
Như vậy mới có thể chứng minh, anh không thua thảm hại.
Từ lúc trước nhận ra cô có tâm ý với mình, ánh mắt của anh đã cho thấy ý định theo đuổi cô, tới khi anh chuẩn bị tinh thần đáp lại thì cô lại đột ngột rời đi, hờ hững như thể anh bị ảo tưởng vậy.
Nhưng anh đã bị sa xuống hố mất rồi, trong mắt chỉ mê muội có mình Diệp Thái Vi. Không phải không có lựa chọn tốt hơn, mà căn bản là anh không muốn lựa chọn.
Cô muốn khi gặp lại hai người sẽ như người qua đường, anh liền nén lại sự kích động, tuân thủ nghiêm ngặt khoảng cách giữa “người qua đường”, chờ đợi thời cơ đến gần. Cô muốn hai người làm bạn, anh liền dừng ở vị trí của bạn bè, dùng hết tâm sức để rút ngắn lại khoảng cách giữa cả hai.
Thậm chí không hỏi một câu vì sao.
Chỉ cần cô cảm thấy an tâm, chỉ cần cô không hoảng sợ mà bỏ chạy.
Vì không thể mất đi cơ hội, anh tình nguyện thả chậm thời gian, bảy năm, mười bảy năm, bảy mươi năm, đều không sao, anh không quan tâm.
Có điều, tình cảm của hai người khó khăn lắm mới đi được đến ngày hôm nay, cho nên mối bận tâm của anh nhiều hơn cô, cho đến nay, hình thức ở bên nhau vẫn là, anh cho, cô nhận.
Thái độ của cô quá mức tùy ý, như thể chẳng