Ngại Gì Lên Giường

Ngại Gì Lên Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325901

Bình chọn: 7.00/10/590 lượt.

đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.

Không thể như vậy, chẳng phải cô đã sớm quyết tâm không để cho bản thân mình lệ thuộc vào bất kỳ một người nào rồi sao? Tại sao lại có thể quên chứ? Dù cho có yêu người đó như thế nào, bản thân cũng phải độc lập không phải sao. Cô lại đang làm cái gì đấy? Bởi vì cô thấy hắn đắm chìm trong nỗi đau khổ của quá khứ, cho nên muốn làm đấng cứu thế nhằm cứu giúp hắn sao? Ngu ngốc, cô thật là kẻ ngốc nghếch.

Nhìn lại một chút, phụ nữ có thai chính là rất dễ kích động, cô rút khăn giấy ra lau lau khóe mắt, kéo chăn ở trên giường lên đắp người. Ngủ đi, cô từ nhỏ đều là như vậy, cho dù là vấn đề gì đi chăng nữa khi tỉnh dậy đều xem như chưa từng xảy ra.

Nhận được điện thoại của RoByn vội vàng gọi tới, hắn nói người nắm giữ cổ phiếu đứng thứ nhì trong Giải Thị đã bắt đầu bán tháo một số lượng lớn cổ phiếu, Tống Lương Thần không kịp thu dọn đồ đạc mà chạy tới tổng bộ. Nhưng ba giờ chiều hôm nay hắn còn phải dẫn hai mẹ con đi học lớp tiền sinh sản nữa, hắn mở cửa phòng ra, thấy Hứa Tử Ngư đang co người nằm ở trên giường mà ngủ, cả người thu thành một khối nho nhỏ, trái tim của hắn không khỏi cảm thấy mềm mại. Từ khi mang thai đến nay Hứa Tử Ngư rất hay ngủ, nếu như không ai làm phiền cô thì cô có thể ngủ đến chiều luôn, khi đó hắn cũng đã trở về. Tắt đồng hồ báo thức sau đó hắn hôn lên trán của cô một cái, để lại một tờ giấy rồi vội vàng rời đi.

Hứa Tử Ngư là bị tiếng chuông tin nhắn đánh thức, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra để đọc tin nhắn, thấy tin nhắn viết có một biệt thự cận núi kề sông muốn bán hoặc cho thuê, sắp tới sẽ bắt đầu phiên giao dịch, không biết tên khốn kiếp nào lấy được số điện thoại của cô mà nhắn tin qua nhằm quảng cáo đây. Vừa định tắt điện thoại di động để ngủ tiếp, chợt nhìn lên đồng hồ trên màn hình, má ơi, đã gần hai giờ rưỡi rồi !

Ba giờ chiều nay sẽ phải tham gia tiết học đầu tiên về học làm mẹ nha, cô vội vàng mặc quần áo vào người, đến phòng đọc sách gọi Tống Lương Thần. Phòng đọc sách không có ai cả, phòng bếp cũng không có, phòng vệ sinh cũng không có. . . . . . Cô đi hết một vòng ở trong nhà, cuối cùng cô đưa kết luận là Tống Lương Thần không có ở nhà. Bệnh viện cũng đã gọi điện thoại đến để xác nhận, cô nói sẽ đến ngay, cô vội vã thay quần áo ra khỏi cửa, tự nhiên nhìn thấy mảnh giấy Tống Lương Thần để lại.

"Tiểu Ngư!

Hôm nay có chút việc gấp, anh không cùng em đi học được? Qua mấy bữa sẽ học bù.

Lương Thần"

Trời bên ngoài có chút âm u, một chút gió cũng không có, không khí nóng bức giống như một cái lò vậy, con chim trên cây cũng ủ rũ không còn hơi sức mà kêu. Người đi đường cũng rất ít, Hứa Tử Ngư đứng ở cửa chung cư thuận lợi gọi xe, chạy thẳng tới bệnh viện ở trung tâm thành phố.

Tống Lương Thần đi đâu nhỉ? Hắn sẽ không vì chuyện vừa rồi mà tức giận bỏ đi chứ, Hứa Tử Ngư lấy điện thoại di động ra nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho hắn biết hay không, ngón tay sau khi bấm số, cô do dự lại không muốn nhấm phím gọi. Chẳng phải đã quyết tâm không nên quá lệ thuộc vào hắn sao, Hứa Tử Ngư hung hăng khinh bỉ nhìn chính mình một chút, ngay sau đó giận dỗi đóng điện thoại di động lại, bỏ vào trong túi.

Đến được khoa sản của bệnh viện cũng đã là ba giờ hơn rồi, y tá Tiểu Lưu nhìn thấy cô chống lưng rón rén đi tới, y tá nhìn ra cửa chính cũng không thấy chồng của cô.

"Cô Hứa, chỉ một mình cô đến thôi sao?" Tiểu Lưu cầm xấp tài liệu đi tới, đưa đơn đăng ký cho cô điền vào.

"Ah, hôm nay anh ấy có chút việc gấp, nên không đến cùng tôi." Hứa Tử Ngư điền xong mẫu đơn mà y tá đưa cho, cô nhìn vào trong phòng học, trong đó đều là từng đôi từng đôi một, chỉ có mình cô là lẻ bóng. Y tá dùng ánh mắt tỏ vẻ cô thật đáng thương Hứa Tử Ngư rồi nói :"Nội dung của tiết học hôm nay chúng tôi cần ba và mẹ cùng nhau học, chồng của cô cũng thiệt là, có chuyện gì mà gấp gáp như vậy chứ, cô đến cũng không học được đâu!"

"Chuyện này. . . . . ." Hứa Tử Ngư gãi đầu một cái :"Thật sự anh ấy rất bận , không thì lần sau tôi sẽ quay lại?"

Một học viên khác cũng mang thai dường như cô ấy bị chứng tiền sản nóng nảy, gặp chuyện hơi bất bình là có khuynh hướng bốc hỏa, giống như lửa giận đã chạy lên đến não rồi bức xúc nói :"Đàn ông bận rộn gì chứ, ngay cả thời gian chăm sóc vợ cũng không có sao? Phụ nữ chúng ta mang thai mệt mỏi như vậy, nhìn lại mình xem, đâu biết mang thai cực như thế nào chứ!" Vừa nói còn không ngừng nhéo người đàn ông đang đứng ở bên cạnh cô.

Người đàn ông kia có lẽ là chồng của cô ta, bị nhéo như vậy cũng không dám có phản ứng gì, thấy cô ta tức giận cho nên hắn ta vội vàng đưa tay vuốt bụng của vợ, sau đó cợt nhã nói :"Ai ui Đại Bảo Bối, Đại Bảo Bối của anh đừng tức giận nữa, chẳng phải anh đã đến đây rồi sao?" Cô ta nghe vậy quệt mồm lại nhéo thêm hai cái nữa, người đàn ông kia làm bộ gào khóc rên lên hai tiếng.

Hứa Tử Ngư dở khóc dở cười nhìn cặp vợ chồng này, trong lòng cũng có chút hâm mộ. Y tá thấy biểu tình của Hứa Tử Ngư giống như đưa đám, cảm thấy mình đã nói sai, vội vàng đưa cho cô một bộ quần áo mà nói :"Cô Hứa, hay là cô thay quần áo này trư


80s toys - Atari. I still have