
ông có người bạn như vậy." Sau đó liền dập máy điện thoại, bây giờ nghĩ lại, đó cũng là câu nói cuối cùng hắn đã nói với Thích Uy.
Nghe Thích Lôi nói Thích Uy là bị ung thư não mà chết, hơn một năm trước khi phát hiện bệnh cũng đã là thời kỳ cuối rồi, chịu biết bao đau đớn mới kiên trì đến bây giờ, ngược lại chết cũng là một loại giải thoát. Lúc đó Tống Lương Thần không hiểu vì sao lúc ấy Thích Uy lại rời xa Hứa Tử Ngư nữa, nhưng bây giờ trong lòng hắn cảm thấy vừa khổ sở lại vừa hối hận.
Khi Tống Lương Thần đến nơi hắn trông thấy một cô gái mặc áo vàng nhạt với mái tóc đen đang đứng trước bia mộ mà không hề nhúc nhích, lúc hắn đi qua đó trông thấy tấm hình của Thích Uy, người phụ nữ đó quay đầu lại nhìn hắn, mà nói :"Lương Thần, cậu đã đến rồi." Là An Hinh.
Tống Lương Thần đưa bó cúa trắng trong tay đặt xuống phía trước mộ bia, đưa tay vuốt phiến đá cẩm thạch lạnh lẽo, nhìn tấm hình người con trai trẻ tuổi đang mỉm cười trên tấm bia, hốc mắt của Tống Lương Thần lập tức đỏ. Hắn đem một chai rượu trong túi xách ra, mở nắp sau đó đổ xuống đất trước nấm mồ hết nửa bình, rồi ngửa đầu lên đem nửa còn lại trong chai uống hết. Rượu trắng 50 độ xông lên đầu, cơ thể có chút run run, để bình rượu xuống, Tống Lương Thần đứng ở trước mộ bia mà nói :"Người anh em, tôi tới thăm cậu đây."
Khi đó Tống Lương Thần cũng không nghĩ nhiều một hơi uống hết nửa chai rượu trắng vào bụng, cho nên cũng có chút say, vừa mới bắt đầu còn miễn cưỡng ngồi bên cạnh, sau đó lại không có hình tượng chút nào mà ngồi ở trước mộ bia. An Hinh nhìn sắc mặt tái nhợt của Tống Lương Thần, nhớ tới hồi cô còn học cấp 3, cô vì đuổi theo Thích Uy cho nên thường làm bộ trùng hợp gặp nhau ở trên đường, nhưng Tống Lương Thần lại luôn ở bên cạnh Thích Uy như hình với bóng, khi đó cô vì điều này mà hết sức ảo não. Thoáng một cái đã qua mấy năm rồi, lúc ba người gặp lại nhau lại là trong tình huống như thế này, khi đó bọn họ thanh xuân kiêu ngạo, cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày như thế.
Tống Lương Thần ngồi ở trước ngôi mộ đó hơn nửa ngày, lúc trời sắp tối có một người trông coi nghĩa trang đến nhắc nhở, An Hinh dùng tiếng Anh nói sẽ đi ngay lập tức, vươn tay muốn đỡ Tống Lương Thần. Tống Lương Thần khoát tay, hắn vững vàng đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh giống như mặt nước, không thấy tia gợn sóng nào. An Hinh thầm nghĩ, cuối cùng người đàn ông này là đang làm cái gì, vậy mà có thể ẩn nhẫn đến mức này.
Tống Lương Thần dự định ở lại chỗ này ngây ngô hai ngày nữa mới trở về, An Hinh dẫn hắn đến khách sạn lân cận. Lúc Thích Uy còn chưa qua đời cô đã đến đây rồi, ngày mai cô phải bay về Italy. Hai người ngồi trong phòng ăn của khách sạn, An Hinh chọn hai phần ăn nhẹ, nói với Tống Lương Thần :"Cậu có biết tại sao tôi vẫn nán lại đây mà chưa đi không? Tôi đang đợi cậu đó. Thích Uy có mấy lời muốn tôi truyền đạt lại cho cậu."
Nghe đến đó, vẻ mặt cứng ngắc của Tống Lương Thần rốt cuộc quay đầu lại nhìn An Hinh :"Cô nói, Thích Uy nhờ cô truyền đạt đến tôi?"
"Ừh, Thích Uy nói, anh ta biết cậu nhất định sẽ tự trách bản thân, bởi vì hắn rất hiểu cậu." An Hinh nhấp một ngụm cà phê truớc mặt, hai bàn tay ôm lấy ly để sưởi ấm, ở Yorkshire cuối mùa thu cũng không lạnh hơn so với thành phố B, nhưng không biết vì sao, những ngày qua cô vẫn luôn cảm thấy trong lòng có chút lạnh lẽo, ngồi một lúc là có thể sẽ run lên. Cô nghĩ mình đã già thật rồi, người mà mình yêu thích nhất cứ như vậy mà ra đi, tại sao cô có thể sẽ không già chứ?
Tống Lương Thần từ chối cho ý kiến, An Hinh cũng không quan tâm, cô nói tiếp :"Thích Uy nói, anh ta cố ý để cho cậu tức giận, nghĩ tới cậu cuối cùng còn bị anh ta đùa bỡn nên cũng cảm thấy rất vui, cho nên cũng coi như là anh ấy chết một cách vui vẻ đi, cậu cũng đừng cảm thấy khó xử hay áy náy gì."
"Tên khốn kiếp này." Tống Lương Thần hung dữ chửi một tiếng, sau đó quay mặt đi hướng khác.
An Hinh tiếp tục nói :"Anh ấy nói cả cuộc đời này đều là sống theo ý của người nhà, chỉ có tranh đấu một việc duy nhất, mà lại bị anh ta làm cho ngổn ngang. Đời này anh ta cảm thấy có lỗi với hai người nhất, một là Hứa Tử Ngư, còn một người nữa là Tống Lương Thần. Anh ấy nói, anh ấy không xứng làm bạn với cậu, cậu là người luôn quang minh lỗi lạc, anh ta biết rõ cậu thích Hứa Tử Ngư mà không dám thổ lộ, vậy mà còn cướp cô ấy khỏi tay cậu."
"Được rồi, đừng nói nữa."
"Cũng sắp nói xong rồi." An Hinh nhấp thêm một ngụm cà phê nữa, giọng nói bình tĩnh hơn rất nhiều :"Lúc Thích Uy muốn đến Anh chữa bệnh, tôi cũng vừa thi đậu vào học viện âm nhạc Viên, cho nên tương kế tựu kế lừa Hứa Tử Ngư. Khoảng thời gian cuối cùng này của Thích Uy, cũng là dùng để khiến cho Hứa Tử Ngư hận anh ấy, anh ấy nói chỉ có làm như vậy, cô bé kia mới có thể một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới của mình thôi. Anh ta muốn tôi nói cho cậu biết, mặc dù anh ấy không muốn thừa nhận, nhưng trên thế giới này, anh ấy chỉ yên tâm giao Hứa Tử Ngư cho anh mà thôi, trên thế gian này hai người là một đôi thích hợp nhất. Anh ta hy vọng hai người có thể một lần nữa bắt đầu lại, giống như, giống như a