
au.
Vào trong phòng bệnh cũng không giúp được gì, anh đành đến
hành lang hút một điếu thuốc, từ sau khi sống chung với Tiểu Ngư, anh
cũng không có hút thuốc qua, vừa rồi hít hơi vào liền ho sặc sụa cả nửa
ngày. Sau đó anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Ngô Mạnh
Kiệt: “Mạnh Kiệt, chuyện tôi nhờ, cậu đã điều tra đến đâu rồi?”
“Đã điều tra công ty chuyển phát nhanh và bên phát hành vé mời rồi, công ty phát hành vé nói vé mời đó là của bên An Hinh, nói cô ta có lưu lại vài vé, lát nữa bên công ty chuyển phát nhanh sẽ có tin tức báo lại, đến
khi đó tôi sẽ liên lạc lại với anh sau.”
“Bên An Hinh thì để tôi
tự liên lạc, còn bên chuyển phát nhanh kia thì cậu lưu ý xem có phải là
Giải thị làm hay không. Mặc kệ là phải dùng thủ đoạn gì cậu cũng phải
đem người đã gửi vé kia lật tẩy ra cho tôi.”
Sau khi cúp điện
thoại của Ngô Mạnh Kiệt, Tống Lương Thần bấm số điện thoại của Rita nói: “Nội dung trên đài và mạng đã xử lý như thế nào rồi?”
“Đã vận
dụng tất cả lực lượng từ truyền thông, báo chí một lần nữa cắt bỏ,
Search En¬gine key¬word cũng đã xóa bỏ, mấy Mi¬croblog¬ging hòa luận
đăng lại cũng đã thủ tiêu rồi. Còn mấy tuần báo của thành phố B và mấy
tờ báo lá cải toàn bộ cũng đã thu về hết rồi.”
“Ừh, tôi khiến cô vất vả rồi, hãy mau đem tin tức trên web xử lý sạch sẽ. Còn nữa, những tờ báo thu về thì toàn bộ tiêu hủy đi.”
“Được.”
“Còn nữa, làm phiền cô giúp tôi liên lạc với An Hinh, nói tôi có chuyện muốn cô ấy giúp một tay.”
“Tôi nhớ rồi, còn vấn đề nào khác nữa không?”
“Không có, chuyện của công ty tôi gi¬ao cho Robyn toàn quyền xử lý, giúp tôi chuyển lời cám ơn đến cậu ấy. Cô vất vả quá rồi.”
Sắp xếp xong chuyện của công ty, Tống Lương Thần gọi điện thoại về nhà cho
cậu, sau đó gọi điện thoại nói rõ tình hình của Hứa Tử Ngư cho cha mẹ vợ biết, hẹn với đoàn chuyên gia hai ngày sau đến hội chẩn.
Lúc trở lại phòng bệnh, Hứa Tử Ngư cũng đã ngủ rồi. Có thể là không được thoải
mái, chân mày còn nhíu lại. Anh vừa ngồi vừa nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng
hôn lên tay cô một cái.
Đầu óc ong ong không còn sáng suốt, tất
cả mọi chuyện trước mắt cũng không quá rõ ràng, sáng sớm hôm qua lúc anh rời nhà, Hứa Tử Ngư vẫn còn lười biếng tạm biệt anh, sao hôm nay lại
biến thành như thế này rồi. Anh đặc biệt đề cao hiệu suất công việc,
nghĩ tới chuyện về sớm một chút để đi đón cô, sau khi thay quần áo liền
trông thấy là thư nằm trên tủ đầu giường. Tiện tay cầm lá thư đó lên
xem, thấy trên phiếu có hai chữ “An Hinh”, trong lòng anh liền bất an,
cảm thấy trong đó nhất định có âm mưu, cho dù thế nào anh vẫn là chậm
một bước —— Cũng may lúc đó nhờ có anh chạy đến kịp cho nên ôm được Hứa
Tử Ngư, chỉ cần nghĩ đến chuyện nếu như anh không có ở đó thì Hứa Tử Ngư sẽ ngã úp mặt trên mặt đất thôi thì anh đã cảm thấy sợ rồi.
Hứa
Tử Ngư nói bạn cô cho một vé mời, mà người bạn nào lại cho cô vé mời của An Hinh chứ? Tốc độ truyền tải tin tức cực kỳ nhanh, phía chính phủ,
truyền thông của người dân đều đề cập đến, tất cả đều chú ý vào trọng
điểm chính là bản độc tấu《Kanon》gửi một cố nhân. Tầng tầng lớp lớp các
loại truyền bá thông tin của thành phố B, đưa tin tức này phát ra rộng
rãi, tốc độ nhanh chóng một cách lạ thường. Rất dễ dàng nhận ra, đây vốn dĩ là có người đã sắp xếp một cách cẩn thận. Nhiều năm như vậy, chuyện
này vẫn giấu giiếm được một cách tốt đẹp, nhưng nơi mấu chốt là ai đang
muốn khơi ra cái bí mật này đây, mà hiện tại Tiểu Ngư đã biết được bao
nhiêu rồi?
Cái máy giám thị nhịp tim vẫn đều đặn chạy, phát ra
từng tiếng nho nhỏ, anh dịu dàng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của người đang nằm trên giường. Có người dám làm tổn thương cô như vậy. Chờ thêm chút
nữa thôi. Điều trọng điểm của bây giờ là tấm vé, chỉ cần tìm được người
đứng sau lưng, tất cả sẽ rất nhanh được sáng tỏ.
Tống Lương Thần
không nghĩ tới, sau khi An Hinh nhận được điện thoại của Rita sẽ trực
tiếp đến bệnh viện. Khi cô ấy đến thì Hứa Tử Ngư vẫn còn đang ngủ, hai
người liền đi ra ngoài phòng sát vách nói chuyện. An Hinh cũng không có
ngồi xuống ghế, mà áy náy đi thẳng vào vấn đề chính, cô nói với Tống
Lương Thần: “Vé mời xem buổi biểu diễn là tôi đưa cho cô ấy, thật xin
lỗi, tôi không nghĩ tới. . . . . .”
“An Hinh.” Tống Lương Thần
nhìn cô rồi nói: “Bây giờ không phải là lúc nhận tội thay cho ai, tôi
tìm cô là muốn hỏi cô một chuyện, thật sự chuyện này có phải là do cô
làm hay không? Tình hình của Tiểu Ngư rất không ổn định, tôi lo lắng
người đó còn có thể sẽ ra tay nữa. Đối phương xem như có chút thủ đoạn,
nếu hiện tại không rõ ràng là ai làm, bước kế tiếp sẽ không tránh được.
Vòng sinh hoạt của Tiểu Ngư rất đơn giản và thuần khiết, người làm như
vậy với cô ấy cũng chỉ có mấy người bên cạnh mà thôi.”
“Hứa Tử Ngư thế nào rồi?”
“Cao huyết áp khi mang thai, tình hình bây giờ rất xấu.”
“. . . . . . Thật sự tôi cũng không ngờ cô ấy lại thành ra như vậy. Thật
ra thì, Lương Thần, cậu có nghĩ qua hay không, đó là đem tất cả mọi
chuyện nói cho cô ấy biết.”
“Chưa được, ít nhất là hiện tại không được.”
“Nhưng