
ợn.
“Đây rốt cuộc là sao, đã xảy ra chuyện gì?”
“Xảy ra chuyện gì? Vốn dĩ ba mẹ của tôi đã sắp xếp đối tượng kết hôn cho anh ấy rồi, nhưng anh ấy nhất định đòi kết hôn với cô. Ba của tôi dẫn anh
ấy đi tham gia bữa tiệc gặp mặt, định rằng sẽ cùng bàn bạc chuyện hôn sự với nhà An Hinh, thế nhưng nửa chừng anh ấy lại bỏ về, khiến ba của tôi giận thiếu chút nữa là phát bệnh tim . . . . . .”
Hứa Tử Ngư
chợt nhớ lại năm đó, năm đó cô là sinh viên năm thứ hai được một tuần,
Thích Uy đã về nhà nhưng đột nhiên lại quay lại trường học, anh gọi điện thoại cho cô, nói anh đang ở dưới ký túc xá chờ. Khi cô đi xuống thì
trông thấy anh mặc một bộ lễ phục màu đen, còn đeo cái nơ màu đen nữa,
ánh sáng đèn đường mờ vàng chiếu xuống gương mặt anh tuấn, anh trông
giống như chàng hoàng tử từ trong truyện cổ tích bước ra vậy. Hứa Tử Ngư nhìn anh rồi liền cười một tiếng, ở trong ấn tượng của cô, trong một
đám người ở dưới lầu cũng không có người đàn ông nào ăn mặc thành cái
dạng đó cả, cảm giác giống cosplay vậy.
Dường như Thích Uy vừa
mới chạy bộ đến đây, mặc dù vẻ mặt và hơi thở đã ổn định, nhưng trên mặt đều là mồ hôi. Anh cười cực kỳ rực rỡ, cô chưa bao giờ nhìn thấy qua nụ cười rực rỡ ấy, anh kéo tay của cô rồi nói: “Hứa Tử Ngư, hay là chúng
ta làm lễ kết hôn trước đi. Chờ đến khi anh 22 tuổi, thì khi đó chúng ta mới đi đăng ký kết hôn, có được hay không?”
“Sao?” Hứa Tử Ngư
khiếp sợ, còn anh thì cười càng rực rỡ hơn, anh ta kéo cô lại gần sau đó ôm cô vào trong ngực, cô tựa vào lồng ngực của anh, rất rõ ràng cô nghe được con tim của anh đang đập rất cuồng nhiệt.
Sinh nhật của
Thích Uy vào tháng tư, cho nên ý tứ trong lòng của anh là, thêm một
tháng nữa, chờ qua sinh nhật của anh, bọn họ liền kết hôn? Người nhà của Thích Uy sau khi biết chuyện của bọn họ thì kịch liệt phản đối, vốn dĩ
Hứa Tử Ngư còn đang lo lắng anh về nhà sẽ bị người nhà thuyết phục mà
thay đổi ý kiến, giờ đây anh đột nhiên cầu hôn cô, khiến tay chân của cô có chút luống cuống.
“Sao vậy, chúng ta đi đăng ký đi, có được hay không?”
Hứa Tử Ngư vẫn luôn không dè dặt, cô yêu Thích Uy đến rối tinh rối mù, cô
cũng hận hai người không cùng biến thành một sợi dây thừng ngày ngày cứ
mãi quấn quýt lấy nhau, nghe anh nói như vậy, trong lòng của cô đã sớm
cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, tâm tình cũng lên đến tận mây xanh rồi. Cô
cũng không kiềm chế được nữa, nước mắt liền tràn ra.
“Đừng khóc,
đừng khóc.” Thích Uy lau nước mắt cho cô, sau đó hai tay nâng mặt của cô lên sau đó đặt xuống một nụ hôn, nụ hôn triền miên mà hạnh phúc khiến
cả người Hứa Tử Ngư đều lơ lửng như muốn bay lên vậy. Sau ngày hôm đó
lúc hai người bọn họ đi chung với nhau, Thích Uy thường bàn với cô về
chuyện kết hôn, hỏi cô thích áo cưới như thế nào, tổ chức hôn lễ ở bờ
biển nào, mời những ai đến tham dự, thậm chí còn bàn đến chuyện sẽ đặt
tên con là gì, đó cũng là đoạn thời gian ngọt ngào hạnh phúc nhất của
bọn họ. Sau đó Thích Uy nói hộ khẩu của mình còn để ở nhà, chờ trong
tháng này anh sẽ tìm cơ hội về nhà lấy hộ khẩu, đến ngày đó hai người có thể cùng đi đăng ký.
Hứa Tử Ngư chợt ngẩng đầu lên, đem chính mình từ trong hồi ức kéo trở về hiện thực, cô hỏi tiếp: “Vậy, sau đó thì sao?”
“Thật sự là tôi không thể không bội phục cô, dám nói kêu anh trai tôi về nhà
trộm hộ khẩu, vốn dĩ là ba của tôi vẫn đang còn rất giận, anh ấy còn
chưa có trộm được liền bị người trong nhà bắt lại. Anh ấy nói với ba của tôi, là bản thân đã trưởng thành, có quyền quyết định sẽ kết hôn với
ai. Anh trai của tôi đúng là điên thật rồi, tại sao anh ấy lại có thể
không biết, một khi đã sống trong gia đình như chúng tôi thì căn bản sẽ
không có cái gì gọi là quyền lợi kết hôn, huống chi, đối tượng lại là
một người không có chút gia thế như cô đây. Ba của tôi đánh anh ấy, sau
đó bắt anh ấy quỳ ở ngoài sân, khi nào đồng ý kết hôn với An Hinh thì
mới được vào nhà.”
“Khi đó là tháng 3. . . . . . Nửa đêm nhiệt độ còn chưa tới 10 độ, anh ấy chỉ mặc một cái áo mỏng manh.” Thích Lôi vừa nói, nước mắt tuôn rơi như mưa, đôi môi cũng run rẩy nói: “Anh trai của tôi, từ nhỏ thông minh hiểu chuyện, là niềm kiêu hãnh của ba mẹ tôi,
cũng chưa bao giờ làm trái lời ba mẹ. Tôi lén chạy đi khuyên anh ấy,
nhưng anh ấy khăng khăng không nghe, nhất định đòi lấy hộ khẩu để đi
đăng ký kết hôn với cô. Tôi lấy áo lông khoác cho anh ấy, mà anh ấy cũng không cần. . . . . . Anh ấy quỳ đến nửa đêm, thì trời liền bắt đầu đổ
mưa.” Thích Lôi nói đến đây thì không kiềm chế được nữa, bắt đầu khóc òa lên.
“Sau đó thì sao. . . . . .” Hứa Tử Ngư hỏi.
“Khi mẹ
tôi ra đến sân, thì anh ấy đã ngất rồi. Sau đó thì bắt đầu sốt cao. . . . . . Cô không biết bệnh của anh ấy có bao nhiêu kinh khủng đâu, lúc tỉnh lại anh ấy còn không cho bác sĩ chích thuốc nữa, anh ấy nằm trên giường lăn lộn, môi của anh ấy bị cắn đến chảy máu . . . . . .”
Hứa Tử
Ngư nhớ lại, tháng 4 là sinh nhật của Thích Uy nhưng cả một tháng anh
cũng không có quay lại trường học, cô gọi điện thoại anh cũng không
nhận. Sau khi trở lại trường học thì sắc mặt c