
!” Hứa Gia Tường tự nhủ sẽ đứng trước cả thôn, àh không, ông sẽ
trực tiếp đứng trước toàn trấn, coi như ông đã lấy được một tin tức tốt
nhất, trên mặt của ba Hứa cười như hoa nở vậy, một lần nữa nghiêng người nói: “Tôi cảm thấy cái người Gaddafi, cậu ta chết thật sự là có chút kỳ bí, ông Tống, ngài nói xem. . . . . .” Hứa Tử Ngư thấy ba Hứa cùng ông
ngoại trò chuyện mặt mày hớn hở, mặc dù đề tài có chênh lệch so với quỹ
đạo nhưng dù sao cũng là nói chuyện trong không khí hoà hợp và êm thấm,
trong lòng cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Tống Lương Thần lôi kéo tay
của cô cười cười như trấn an vậy, mẹ Hứa nhìn thấy một màn này, trong
lòng rất hài lòng.
Lần này trừ ông ngoại ra còn có cậu và mợ của
Tống Lương Thần nữa, chị họ của anh thì đã lấy chồng rồi, bây giờ chị họ cũng đang cùng với anh rể ở trong nhà chính phủ phía tây thành phố học
tập và rèn luyện, còn em họ thì vẫn còn ở nước ngoài du học hơn hai năm
nữa mới tốt nghiệp. Sắc mặt của cậu từ đầu vẫn là có chút cứng ngắc,
nhưng cũng nói đôi ba câu với chị em nhà cô. Còn mợ là một phụ nữ dịu
dàng dễ gần, từ đầu đến giờ vẫn là lôi kéo mẹ Hứa cùng nói chuyện phiếm, còn khen dáng dấp của Thưa Dạ đáng yêu và biết nghe lời nữa.
Món ăn đưa lên một lượt, ông ngoại bưng rượu Bồ Đào ở trước mặt mà nói:
“Đầu tiên muốn cảm ơn tấm chân tình của bên thông gia đã không ngại
đường xá xa xôi mà đến đây, cám ơn gia đình bên đó đã nuôi nấng và dạy
dỗ Tiểu Ngư thành một cô gái tốt như vậy. Tiểu Ngư gả vào nhà chúng tôi
xem như là nhà chúng tôi có phúc, Lương Thần nhất định sẽ chăm sóc cho
con bé thật tốt, vợ chồng son hạnh phúc sống bên nhau. Hôm nay tôi nói
ra những câu này đây, nếu ai dám bắt nạt Tiểu Ngư, thì chính là xem lão
già này không ra gì, coi tôi sẽ trừng phạt người đó như thế nào.” Ông
ngoại đang nói chuyện mắt quét qua cậu của Tống Lương Thần là Tống Bác
Đào, đối phương lập tức ho một tiếng rồi ngồi thẳng người. Mợ ở một bên
chú ý cũng thấy việc đó, biết là những ngày này thái độ của chồng mình
cũng sợ đã chọc ông già tức giận, vội vàng nhẹ nhàng đứng dậy bưng ly
rượu ở trước mặt lên, giọng nói ôn hòa: “Ba nói đúng đó, con thấy cô bé
Tiểu Ngư này càng nhìn càng đáng yêu. Bên thông gia hãy yên tâm, Tiểu
Ngư ở nhà chúng tôi tuyệt đối sẽ không chịu uất ức đâu.” Cậu của Lương
Thần là người lăn lộn trong quan trường, ông cũng biết vợ của mình đang
tỏ thái độ giúp mình, đứa cháu dâu này ông cụ vừa nhìn đã rất thích, một mình ông có không thích cũng là vô dụng, cho nên vội vàng bưng ly rượu
lên theo mợ của Lương Thần mà bổ sung thêm vài câu có ý tứ.
Sau
đó Hứa Gia Tường và mẹ Hứa cũng đứng dậy khen Tống Lương Thần là người
tỉ mỉ biết quan tâm người khác gì gì đó, sau khi mọi người đã uống ly
rượu thứ nhất, bàn rượu bắt đầu từ từ hoạt lạc hơn. Ăn một bữa cơm đến
hơn mười giờ tối, ông ngoại cũng đã lớn tuổi cũng không thắng nổi men
rượu, cậu gọi điện thoại, trong chốc lát đã có người đến đưa người về
nhà. Bữa tiệc đến đây cuối cùng cũng kết thúc trong vui vẻ.
Ngày
hôm sau, Tống Lương Thần lái xe mang theo Hứa Tử Ngư và Hứa gia đi tham
quan và dạo chơi một ngày, bọn họ dạo chơi ở đường dành riêng cho người
đi bộ và công viên nổi tiếng một chút, Hứa Tử Ngư muốn thưởng thức mấy
món ăn vặt trên đường. Nhưng đáng tiếc có rất nhiều món Tống Lương Thần
đều không cho cô ăn, ba mẹ cô cũng đều ngăn cản cô. Chỉ có thể hít mùi
thơm cho đỡ thèm thôi.
Hứa Tử Ngư còn tưởng người nhà ở lại chơi
thêm hai ngày nữa, nhưng đến tối ba mẹ cô nói với cô, ở nhà còn công
việc không yên tâm, muốn sáng hôm sau trở về. Mẹ Hứa nói mấy hôm trước
có chim khách đến ăn trộm trứng gà, nửa đêm còn có chồn chạy đến muốn
bắt gà, nhưng bị hai con ngỗng bự đuổi đi, cho nên bọn họ đi lâu như vậy bà cũng không yên tâm. Huống chi lương thực cũng vừa thu hoạch xong,
mới lột vỏ thôi cũng chưa phơi khô, cho nên về sớm một chút bà mới có
thể yên lòng.
Hứa gia cũng cự tuyệt đề nghị lái xe đưa mọi người
về nhà của Tống Lương Thần, sáng sớm hôm sau bọn họ chào tạm biệt Hứa Tử Ngư rồi ngồi xe buýt ra bến xe để đón xe khách về nhà.
“Đây là
lần đầu tiên cả nhà đến thành phố B chơi, sao lại chỉ chơi có hai ngày
là về . . . . . .” Mắt của Hứa Tử Ngư đỏ lên, thấy người nhà ngồi ở trên xe, đồng thời xe cũng đã đi được một đoạn xa xa, trong lòng cô rất là
không vui, cái cảm giác trống trải, giống như chỉ có một mình cô cô đơn ở cái thành phố này vậy.
Tống Lương Thần ôm lấy Hứa Tử Ngư đứng ở
bến xe khách, anh cúi đầu mà nói: “Ngốc quá, sau này chúng ta sẽ thường
xuyên về thăm nhà.”
“Ừh.”
“Không cho khóc.” Tống Lương Thần xoay người ôm lấy cô: “Anh và con đều ở bên cạnh em mà.”
Hứa Tử Ngư ngẩng đầu nhìn vào mắt của anh, ừ, ánh mắt coi như rất chân thành. Liền mím môi gật đầu một cái rồi cười.
“Giống con nít quá, em xem, chóp mũi đều đỏ cả rồi.” Tống Lương Thần kéo kéo cái mũi của cô nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà nhé.”
“Chóp mũi của anh mới đỏ đó!”
“Được được, là anh. . . . . .”
“Ai da, sao giọng nói của anh lại giống như đang hùa theo như vậy chứ. . . . . .”
“Anh