
iều
đình hơn trăm năm, nhưng để cho một thiếu niên mười bảy tuổi nhiếp chính nắm giữ đất nước vẫn làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Khi đó ấu chủ nữ đế Triêu Húc lên ngôi mới được ba năm, vừa mới sáu tuổi,
đương nhiên không thể nắm triều đình trong tay. Vì thế một số đại thần
bắt đầu nảy sinh dị tâm, muốn lật đổ Tiêu Thi, tự mình nếm thử tư vị
nhiếp chính. Nhưng không ngờ thiếu niên này tâm cơ sâu như biển, trí tuệ vô cùng, thủ đoạn cao siêu, lại vững vàng nắm giữ quân quyền. Âm thầm
sử dụng thủ đoạn sấm chớp, lung lạc quan viên, chém giết kỳ quái, trong
một mảnh huyết vũ tinh phong ngồi vững vị trí, tiếp thục thần thoại Tiêu Thị nhiếp chính.
Tiêu Lăng Thiên nhiếp chính đến nay đã bảy năm, bảy năm nay hắn thi hành chính sách mới, tận sức phát triển kinh tế thương
mại. Ngâm Phong quốc hiện nay chính trị ổn định, kinh tế phồn vinh, thực lực thịnh vượng, lại trường kỳ ở biên giới diễn binh luyện võ, Lâm Thủy quốc cũng không dám tùy tiện xâm phạm.
Theo tình hình này, Ngâm
Phong quốc này mặc dù trên danh nghĩa phụng Dạ Thị là quốc chủ, nhưng
trên thực tế sớm đã là thiên hạ của Tiêu Thị.
Thật không biết vận khí của mình là tốt hay xấu, may mắn không chết nhưng lại nhập vào trên
người nữ đế ở địa vị khó xử như thế này, thật sự làm cho người ta đau
đầu.
Khẽ thở dài một hơi, Tô Tái Tình ôm quần áo đẩy cái gối đứng dậy. Thật sự là ngủ không được, đi tản bộ thôi.
Chậm rãi đẩy cửa Tử Thần cung mở ra, nữ đế mặc trung y nguyệt sắc đứng ở
cửa, Thương Hải Nguyệt Minh đang trực đêm cùng đám người xung quanh vội
vàng quỳ xuống.
“Hoàng Thượng! Không biết Hoàng Thượng có gì phân phó, gọi bọn nô tài đi vào là được.”
“Không cần.” Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, “Trẫm chỉ muốn tản bộ, Nguyệt Minh đi lấy giúp trẫm áo choàng đến đây đi.”
Tản bộ? Bây giờ? Thương Hải Nguyệt Minh hai mắt nhìn nhau, đêm hôm khuya khoắt đi tản bộ? Nữ đế rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
“Hoàng Thượng, hiện tại sắc trời đã tối, không bằng ngày mai hãy đi” Thương Hải thật cẩn thận mở miệng lại bị nữ đế ngắt lời.
“Trẫm chỉ muốn nhìn ánh trăng một chút, các ngươi không cần phải sợ nhiếp
chính vương trách phạt, ta tự có cách nói với hắn. Nguyệt Minh, còn
không mau đi?”
Nguyệt Minh chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy thiếu
nữ gần mười ba tuổi này lại tản mát ra uy nghiêm hoàng gia trước giờ
chưa từng có, làm cho nàng bất giác cúi đầu. Cảm thấy hơi chần chờ, khẽ
lên tiếng rồi lập tức vào trong nội điện tìm y phục. Chủ thượng đã nói
nếu không phải chuyện lớn thì cứ theo ý nàng ấy, tản bộ hẳn cũng chẳng
phải chuyện lớn gì.
Tìm được một bộ áo choàng gấm màu tím nhạt hoa
văn mây, nhẹ nhàng choàng lên người nữ đế, nữ hài tử kia quay đầu cười
nhạt với nàng.
“Thương Hải cùng Nguyệt Minh hầu hạ là được, những người khác không cần đi theo.”
Dứt lời nàng xoay người đi vào trong bóng đêm. Nguyệt Minh vội vàng từ
trong tay cung nhân nhận một cái đèn cung đình lung linh chuôi ngọc nạm
vàng, đi phía trước nữ đế cầm đèn soi đường cho nàng, Thương Hải yên
lặng đi theo phía sau nữ đế.
“Hoàng Thượng muốn đến đâu tản bộ?”
Chợt nhớ tới hoa đào rực rỡ trong ngự hoa viên ngày ấy, thanh niên tuyệt sắc ở dưới tàng cây đào kia mỉm cười.
“Đi ngự hoa viên một chút đi.”
Nguyệt Minh cầm đèn đi tới ngự hoa viên, lúc này trăng đã lên giữa trời, gió
mát đầu hè mang theo hương hoa đào nhàn nhạt, nhẹ nhàng ôn nhu phủ trên
mặt. Ánh trăng mờ mờ hắt xuống, chiếu vào hoa cỏ tươi tốt trong ngự hoa
viên, giống như sáng tỏ khói sương, giống như bừng tỉnh mộng nhẹ.
Thiếu nữ bọc trong áo choàng tím nhạt kia, xõa mái tóc đen dài, nàng giống
như yêu tinh bóng đêm ngang qua giấc mộng trong ánh trăng này. Trên trời tân nguyệt như câu, như câu nàng trở lại cõi mơ kiếp trước. (trăng
khuyết như cái móc)
Kiếp trước, nàng cũng thường thường giống như thế này, khi nửa đêm không một bóng người, một mình dạo chơi trong hoa viên bệnh viện.
Vì sao ư? Khi đó không hiểu vì sao, bây giờ nghĩ lại, là vì cô đơn vắng lặng chăng.
Tô Tái Tình sinh ra trong một gia tộc vô cùng có ảnh hưởng, trong gia tộc
vừa có quan lớn trong giới chính trị, lại buôn bán lớn. Trong dạng gia
tộc này, đương đương nhiên nhiên sẽ có rất nhiều ân oán.
Cha nàng là
người thừa kế của gia tộc, vì chạy không thoát số mệnh hôn nhân chính
trị mà phải cưới con gái quan to, sinh ra chị gái Sơ Tình của nàng. Sau
khi mẹ của Sơ Tình vì bệnh qua đời, ông lại cưới con gái kinh doanh thế
gia làm vợ, sinh ra em gái Tô Vãn Tình và em trai Tô Dạ Thần. Còn nàng,
chẳng qua là kết quả của một đoạn nhạc đệm phong lưu của cha, cũng chính là con riêng mà mọi người hay nói.
Trong một đại gia tộc xuất hiện
một đứa con riêng cũng chẳng phải việc gì đáng ngạc nhiên, cha nàng cũng thừa nhận phần thân thể này của ông, theo thứ bậc mà cho nàng cái tên
Tái Tình.
Chẳng qua là, nàng vừa không giống chị cả sau lưng có quan
lớn hỗ trợ, vừa không giống em trai em gái có mẹ đến che chở. Thân phận
con gái thứ hai vốn đã nửa vời lúng túng, hơn nữa nàng vừa sinh ra đã
được chuẩn đoán có bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng, đối với