
gia tộc không có giá trị gì, đương nhiên lại càng không được cha chú ý.
Mẹ của
nàng vốn định thừa dịp cha nàng mất vợ, sinh một đứa con trai để vào vị
trí vợ chính thức, ai ngờ lại sinh ra một đứa con gái có bệnh. Tự biết
mẫu bằng tử quý nhập chủ hào môn vô vọng, lập tức cực kỳ thực tế cầm một số tiền lớn chạy lấy người, từ đó không còn xuất hiện nữa. (mẹ giàu
sang vì con, gả vào nhà giàu có)
Cha đương nhiên không rảnh để chăm
sóc nàng, sau khi lấy vợ mới cũng không cần thiết phải chú ý tới nàng,
liền sắp xếp nàng ở trong bệnh viện. Lần này ở lại, chính là ở cho đến
lúc chết.
Về mặt tiền bạc cha cũng không bạc đãi nàng, nàng ở phòng
bệnh được chăm sóc tốt nhất, không thể đến trường thì mời thầy giáo đến
bên giường dạy nàng. Nhưng số lần cha và mẹ trên danh nghĩa của nàng đến nhìn nàng ít đến thê thảm, nàng cùng chị em gái và em trai cũng vẻn vẹn gặp mặt có vài lần, không thể đến trường nên cũng không có bạn bè, chỉ
có cùng với bảo mẫu trong nhà phái tới chăm sóc nàng tình cảm còn coi
như thâm hậu chút ít.
Bệnh này của nàng từ nhỏ đã được bác sĩ dặn
phải khống chế cảm xúc. Không thể quá thương tâm, không thể quá vui vẻ.
Không thể vận động mạnh, bất cứ thời điểm nào cũng không thể kích động.
Cũng không biết vì nguyên nhân này hay vì nàng trời sinh lạnh bạc, nàng
luôn lạnh lạnh nhạt nhạt, không biểu hiện cảm xúc gì ra ngoài. Một mình
lẳng lặng trên giường đọc sách, nghe nhạc, ngẩn người. Mặc dù chính mình không cảm giác được, nhưng rơi vào trong mắt người khác chính là một
đứa nhỏ cô đơn đáng thương.
Nàng cảm thấy nàng thật giống như luôn
luôn chờ cái chết đến, bác sĩ nói nàng có thể sống đến năm mười chín
tuổi đã là kỳ tích, nhưng cuối cùng nàng cũng không thể kéo dài cái kỳ
tích này đến sinh nhật hai mươi tuổi.
Nhớ tới cái ngày chết đi kia,
trước mắt chỉ có thân ảnh màu trắng của bác sĩ y tá bận rộn, loáng
thoáng còn thấy đôi mắt đẫm nước mắt của bảo mẫu. Người thân của mình
lại một người cũng không thấy, ra đi thật sự rất vắng lặng a!
Sau đó
thì sao? Sau đó lại phát hiện mình có thể mở mắt ra, nhìn đến màn che
màu trắng như mây như khói, long sàng gỗ tử đàn khắc rồng, nàng nghĩ
đang ở trên thiên đường.
Thì ra không phải thiên đường a! Nghĩ một
chút, nàng có chút tự giễu cười cười, tình cảnh hiện tại của mình, có lẽ ở cửa địa ngục cũng không bằng.
“Hoàng Thượng xin dừng bước, đi tới
phía trước là Chính Kiền cung.” Nguyệt Minh dẫn đường phía trước nhẹ
giọng nói, cắt đứt suy nghĩ của nàng.
“Chính Kiền cung là chỗ nào? Trẫm không thể đi sao?”
“Cái này?” Nguyệt Minh có chút khó xử liếc nhìn Thương Hải một cái.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Chính Kiền cung chính là tẩm cung của nhiếp chính vương.” Thương Hải khom người đáp.
“Nhiếp chính vương ở lại trong hoàng cung?” Tô Tái Tình có chút giật mình, “Hắn không có phủ đệ của mình sao?”
“Nhiếp chính vương ở ngoài cung có vương phủ, nhưng để tiện xử lý triều chính, phần lớn thời gian đều ở trong cung.”
“Vậy sao.” Nàng gật gật đầu, nhìn cung điện phía trước. Lầu vũ cao lớn hoa
mỹ kia khí thế khiếp người, làm cho nàng không khỏi nhớ tới nhiếp chính
vương tuấn mỹ vô song lại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Hiện tại đại
khái là trên dưới mười giờ tối, dùng thời gian cổ đại thì đại khái là
giờ hợi. Trong Chính Kiền cung kia đèn đuộc sáng trưng, có lẽ Tiêu Lăng
Thiên còn chưa nghỉ ngơi.
Bình tĩnh nhìn trong chốc lát, quyết định
không cần nghĩ tới hắn nữa. Tô Tái Tình xoay người đi về hướng lúc đầu.
Một tia buồn ngủ đánh úp lại, thân thể tiểu cô nương này quả nhiên không thích hợp ngủ trễ.
Trở lại tẩm cung, nằm trên long sàng, Tô Tái Tình mơ mơ màng màng nghĩ, Dạ Nguyệt Sắc, tên không tệ. Tô Tái Tình đã bị
người thân bỏ qua, nàng cũng đem nàng bỏ qua luôn. Từ ngày mai trở đi,
nàng chính là Dạ Nguyệt Sắc nữ đế Ngâm Phong quốc. Những chuyện cũ trước kia đều quên đi.
Mái hiên bên này, nữ đế nặng nề rơi vào mộng đẹp.
Mái hiên bên kia, nhiếp chính vương Tiêu Lăng Thiên lẳng lặng nghe nữ
quan hồi báo. Ánh nến sáng ngời chiếu trên gương mặt tuấn mỹ của hắn,
ném xuống một cái bóng sáng tối, mang tới cho đuôi lông mày trên khóe
mắt một tia ánh sáng đẹp đẽ, giấu đi ánh sáng sắc bén trong mắt.
Đêm
dạo chơi ngự hoa viên? Nha đầu kia hành động càng ngày càng quỷ dị. Cũng được, để cho nàng nhiều ngày thanh nhàn như vậy, ngày mai cũng nên tiếp tục bắt đầu trò chơi.
Giờ Mão (tầm 5h sáng), khi hầu hết mọi người còn đang yên giấc, nữ đế Triêu Húc Dạ Nguyệt Sắc đã phải trang phục chỉnh tề an tọa trên long ỷ
tại Minh Quang Điện, bắt đầu cùng triều thần lâm triều.
Minh Quang
Điện là chính điện lớn nhất, uy nghiêm nhất hoàng thành, cũng chính là
Kim Loan Điện mà người ta hay nói. Cả tòa đại điện hoa mỹ lộng lẫy, khí
thế hào hùng, tường đỏ, ngói vàng rực rỡ. Điện cao ba mươi ba thước,
rộng năm mươi năm thước, sâu ba mươi chín thước, sàn nhà lát cẩm thạch
soi được bóng người. Hai bên điện là chín chín tám mốt cột trụ đường
kính một thước chạm trổ rồng vàng. Trong điện treo một trăm đèn lồng nhỏ bằng ngọc lưu ly nạm vàng chiếu sáng đại điện