
g không được” – Hắn Bạch Vô
Thường vẫn dùng sức kéo xiềng xích hướng về phía địa phủ.
Đột nhiên một bóng
trắng xuất hiện ngăn không cho Hắc Bạch Vô Thường biến mất.
-“ Này ! này!”
– Nam nhân tuấn mỹ siêu phàm thoát tục kia trên thiên thượng nhân gian e rằng
chỉ có thể là Thanh Ngưng.
-“Tinh quân, người này dương thọ đã hết, chúng ta
phải mang đi”
-“Ta biết, thỉnh các vị cho hắn chút thời gian thực hiện tâm
nguyện của hắn đi”
Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau rồi gật đầu, thu hồi xiềng
xích.
Lạc Dự Minh được thả ra, liền chạy đến bên người thê tử, nhẹ nhàng vuốt
ve khuôn mặt rơi lệ của nàng.
-“Nhã nhi, ta không trách nàng, ta có chết cũng
đáng … “ – Đáng tiếc hắn chỉ là một linh hồn, ngoại trừ Thanh Ngưng, Y Vân cùng
vị Tôn giả còn lại không ai có thể nhìn thấy hành động của hắn, nghe được đau
thương của hắn.
Lâm Tương Kiệt – một nam nhân khá gầy, cũng đi đến bên cạnh
Trương Kì Nhã, ôn nhu nói –“ Sư muội, nàng không cần áy náy, nàng chính là vì sư
phụ mà báo thù”.
-“Hắn yêu ta như vậy, mà ta lại đối với hắn như thế”
– Trương Kì Nhã lệ rơi đầy, nói.
-“Sư muội, ta biết nàng đã chịu rất nhiều ủy
khuất, về sau ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố nàng”. –Lâm Tương Kiệt trước kia
kiên quyết không cho nàng đi tiếp cận tên ma quỷ , nhưng bất luận thế nào hắn
cũng thay đổi của quyết định của nàng.
Sớm biết có kết cục như thế, lúc trước
hắn đã tình nguyện liều chết cùng Lạc Dự Minh.
Trương Kì Nhã đứng lên, nhìn
người nam nhân nàng đã từng yêu , trầm giọng nói –“Không cần, tình duyên của ta
đã sớm quyết định, ngay khi báo thù cho phụ thân xong cũng là lúckết thúc. Ta là
thê tử của hắn, ta giết hắn nên chỉ có thể dùng cả đời của ta …..
Kiếp này ta
nguyện quy y nơi của phật, vì hắn mà chuộc lại tội nghiệt chỉ hy vọng kiếp sau
hắn có thể trải qua một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Lạc Dự Minh nở nụ cười, nụ
cười phát ra từ tâm hắn, hắn chờ đợi cuối cùng cũng có thể nghe được một câu–“Ta
là thê tử của hắn”.
Như vậy là đã đủ rồi ….
Nhìn Lạc Dự Minh biến mất ở
nhân gian, Thanh Ngưng giận dữ nói –“Nguyệt Lão rốt cục là suy nghĩ cái gì, thật
sự là càng già càng hồ đồ.”
-“Không liên quan đến Nguyệt Lão, là ta!” – Y Vân
cuống quýt giải thích
“Ngươi?”
Nàng chột dạ cúi đầu – “Nguyệt Lão nói kiếp
trước Trương Kì Nhã từng cầu xin hy vọng kiếp này có thể cùng Lạc Dự Minh tiếp
tục tiền duyên, cho nên ta mới thỉnh cầu Tinh Quân thực hiện yêu cầu của
nàng.”
-“Nàng biết rõ Lạc Dự Minh chỉ có thể sống đến hai mươi lăm tuổi, nàng
biết rõ Trương Kì Nhã cùng với Lâm Tương Kiệt mới có thể hạnh phúc, nàng…. Thôi
quên đi, dù sao chuyện cũng không thể cứu vãn nữa …”
-“Nhưng đây chính là con
đường nàng ta đã chọn”- Nếu là nàng, nàng cũng tuyệt đối không hối hận.
Làm
bạn nơi cửa phật thì sao? Ít nhất nàng ấy cũng biết được cái gì mới thật sự là
yêu, Lâm Tương Kiệt yếu đuối kia căn bản không đáng cho nàng ta yêu.
Thanh
Ngưng nhìn ánh mắt thâm tình của nàng, thản nhiên nói – “Đúng là do tiền sinh
của nàng ta lựa chọn, nhưng kiếp trước của nàng ta làm sao biết được kiếp này sẽ
có vận mệnh như thế vậy?”
-“Cho dù không có kí ức thì đã sao? Nếu là chân
chính yêu dù cho đời đời kiếp kiếp luân hồi, tuy không thể nhớ nhưng nếu quen
biết rồi cũng sẽ yêu lẫn nhau đến chết cũng không hối tiếc”. – Y Vân lên tiếng
phản bác.
Cho dù kết cục như thế, nhưng nàng vẫn tin tưởng tìn yêu chân chính
sẽ chống lại hiện thực.
-“Cho dù không có kí ức, cũng sẽ quen biết rồi yêu
lẫn nhau đến chết cũng không hối tiếc?” – Thanh Ngưng nghi hoặc lập lại câu nói
của nàng. Hắn không nói gì chỉ chăm chú nhìn nàng, nàng lập tức phát giác ra
trong lúc kích động đã nói những lời không nên nói.
-“Ta nói là phàm nhân,
thần tiên không có luân hồi.”
-“Đúng, chỉ có phàn nhân mới có luân hồi đau
khổ, mới có nhiều bất hạnh như vậy” – Ngưởi trả lời hắn là Tôn giả.
Thanh
Ngưng suy nghĩ một chút, rồi nhìn về vị Tôn giả , một lúc sau hình như hiểu ra
cái gì đó cười nói –“Ngài là Thủ hạ đại đệ tử của Như Lai, Kim Thiện Tử
sao?”
-“Tuế Tinh quân quả nhiên là hảo nhãn lực” – Hắn đã cố tình che dấu
Phât quang của mình nhưng không ngờ Thanh Ngưng chỉ liếc mắt qua một cái liền
nhìn ra.
-“Kim Thiện Tử, ngài từ Tây Phương xa xôi mà đến, không phải chỉ vì
muốn xem nhãn lực của ta không đấy chứ?”
-“Tinh quân, ngài có thể nhìn thấy
“bụi bậm” ở mọi nơi sao?”
-“Làm sao không thể nhìn thấy được? Chúng ta có tâm
vô lực.” – Bên ngoài không nhìn thấy “bụi bậm” bởi vì trong tâm đã đầy.
Kim
Thiện Tử nghe hắn trả lời, trong mắt liền hiện lên một tia hưng phấn cảm xúc của
một Phật gia không nên có –“Ngài đã từng nghe qua [Kim Cương Kinh'>
chưa?”
-“[Kim Cương Kinh'> … đã từng nghe qua, Như Lai lúc còn ở phàm thế đã
dốc hết tâm can mà tạo thành, sau khi Phật hóa đã đem [Kim Cương Kinh'> khóa ở
Tàng Kinh Các”.
Kim Thiện Tử vuốt cằm nói – “Không sai; [Kim Cương Kinh'> được lưu truyền trong
thế gian đã bị mất đi một phần lớn, rất nhiều phàm nhân đã cắt câu lấy nghĩa sai
mà đã đi lầm đạo. Ta hy vọng có thể thực sự sử dụng [Kim Cương Kinh'> để giả