
u được, sinh hoạt rất tiện lợi. Long Đình Trường An là
khu đất dành cho xây dựng ven theo đường Trường An cuối cùng được chính phủ phê
duyệt…”
Có vẻ cô gái tiếp thị nhà cửa này rất hiểu tâm lý của những con người nhậy bén
trong trong lĩnh vực làm ăn, buôn bán, nên đã dùng một câu cuối cùng lấy lòng
khách hàng. Cô ta mỉm cười đón tiếp cặp vợ chồng trước mặt với những tính toán
sẵn trong đầu. Mặc dù trên nét mặt của cả hai vợ chồng người khách hàng không
để lộ điều gì, nhưng rõ ràng là người chồng có vẻ rất vừa ý.
Trịnh Hy Tắc quay sang hỏi Lương Duyệt lúc đó đang trong vẻ lơ đãng: “Thế nào,
chúng ta mua căn này chứ?”
Trong tay anh là một tấm bản vẽ ngôi nhà hai tầng, với một phòng khách hơn 50
mét, ngay cả hai gian vệ sinh cũng có diện tích mỗi gian lên tới hai mươi mét
vuông. Nghe thấy câu hỏi ấy, Lương Duyệt mới định thần lại, liếc nhìn bản vẽ
vuông vắn trong tay anh, vội gật đầu, để chứng tỏ mình cũng đang chăm chú xem
xét, cô mỉm cười nói: “Ba khu hai phòng, để một phòng làm phòng đọc sách là vừa
đẹp.”
“Không chọn nữa à?” Trịnh Hy Tắc mỉm cười.
Lương Duyệt nhìn qua lớp kính của căn phòng rộng lớn của trụ sở giao dịch, bên
ngoài là những tán cây xanh mướt, cảnh vật rất yên tĩnh, giữa các dãy nhà là
những đường nước thông nhau, phía trên là đường hành lang xuyên qua. Nghe nói
mùa hè ở đây còn nuôi những loài động vật quý hiếm, vì thế phong cảnh ở đây quả
là rất tuyệt.
Cô khẽ mỉm cười, gật đầu.
“Thế em định mấy tầng?” Trịnh Hy Tắc hỏi cô, tay chỉ vào sơ đồ với vẻ không mấy
chú tâm. Lương Duyệt nhìn theo ngón tay của anh, đáp: “Thì ba, bốn tầng gì đấy,
tầng trên nóng lắm, dưới thấp thì lại ẩm thấp.”
Cô gái tiếp thị rất tinh ý, vì thế vội nói xen vào: “Bà nói rất đúng, nhưng
chắc ông nhà có vẻ thích căn này hơn.”
Cô đưa tay chỉ vào một mô hình một biệt thự đứng riêng rẽ ở bên cạnh sa bàn.
Nhìn thấy hai người khách có vẻ bị tác động trước những lời vừa rồi của mình,
cô ta vội nắm lấy cơ hội, nói: “Biệt thự bên này lớn hơn hẳn bên ấy, nếu sau
này nhà có thêm trẻ em và thêm người giúp việc thì sẽ không lo gì vấn đề thêm
phòng cho những người đó, hơn nữa hướng nhà của những biệt thự này đều là hướng
tốt, đều là hướng Nam Bắc, có đủ ánh mặt trời, nhất là tầng hai, lại vuông vức,
diện tích cũng lớn hơn. Buổi sáng khi tỉnh dậy, ông có thể tập Yôga ngay tại
ban công trong nhà, hoặc sửa ban công thành khu thư giãn, để ngồi nhâm nhi tách
trà dưới ánh mặt trời rực rỡ, chắc chắn sẽ rất thú vị.”
Lương Duyệt liếc nhìn sang rồi vội lắc đầu, căn biệt thự ấy dễ chừng phải hơn
bốn trăm mét vuông, nếu chỉ ở một mình thì quá lãng phí, sau này có dọn dẹp
cũng sẽ rất vất vả, còn như chuyện uống trà…cô quay sang nhìn Trịnh Hy Tắc… thì
chưa bao giờ thấy anh uống trà.
Nhưng nhìn cô tiếp thị thì có vẻ như cô ta nhất quyết không chịu rời bỏ mục
tiêu, vì thế cô đành phải bước đến gần, giả bộ quan sát để rồi tìm ra những
khiếm khuyết để chối từ. Nhưng khi ánh mắt lơ đãng của cô vừa lướt đến cánh cửa
sổ ấy thì lập tức dừng lại, thì ra bên ngoài của cánh cửa kính ấy là một khoảng
đất trống mênh mông.
Ngày đó, câu cửa miệng của người ấy là: “Chờ khi anh mua nhà, anh sẽ chọn chỗ
có tấm cửa kính thật lớn. Lúc ấy em chỉ việc ngồi bên cửa sổ đánh máy, lên mạng
hoặc viết những tiểu thuyết tình yêu lãng mạn tuỳ thích mà không phải lo lắng
bất cứ chuyện gì.”
Còn cô thì lại thích làm cụt hứng vẻ đắc ý của anh bằng câu: “ Ngồi trước của
kính mà đánh máy, ngược ánh sáng thì làm sao?”
Người ấy đã chau mày: “Lúc ấy thì cần gì máy tính, chúng ta sẽ mua mỗi người
một cái Lap- top, mỗi người một cái, thích điều chỉnh ở góc độ nào thì cứ việc,
như thế sẽ không hại cho mắt.”
Cô chất vấn: “Thế nếu em bị nắng mặt trời làm cho đen đi thì làm thế nào?”
Người ấy tặc lưỡi một cái, ngửa đầu dựa vào gối, “Anh sẽ mua cho em một cái thẻ
năm, hàng ngày em sẽ tới Thẩm mỹ viện, đảm bảo sẽ không bị đen nữa.”
Cô lại cười hỏi: “Anh làm cho em trẻ lại, nếu em đi theo người khác mất thì
sao?”
Người ấy túm lấy tay cô ghì chặt đến bên gối, rồi giữ chặt bằng một tay, tay
còn lại ôm lấy cô. Cô rất sợ bị làm cho buồn, mỗi khi bị ai đó làm cho như vậy
là cô cười mãi không thôi, mà anh thì lại ra tay rất đúng chỗ, lần nào cũng
thẳng vào vị trí dễ gây buồn nhất, cô chỉ còn cách vừa cười vừa kêu ầm lên.
Sau đó người ấy đã hỏi với vẻ rất dữ dằn: “Còn dám nói nữa không?” cô cười hổn
hển, “Không dám nữa, không dám nữa.”
Người ấy thè lưỡi, rồi lấy đầu mũi chạm vào đầu mũi cô, “Nếu em mà đi theo
người khác thì anh sẽ tìm cách lôi bằng được em trở lại. Cả đời này em đừng
hòng nghĩ đến chuyện đi đâu, nghe chưa!” Nói xong, cặp môi mềm mại của người ấy
áp chặt lên môi cô, đáp lại sự phản kháng của cô bằng một nụ hôn.
Trịnh Hy Tắc, nhìn đôi mắt cô thẫn thờ nhìn ra ngoài tấm cửa kính, như đang nhớ
tới một điều gì đó của cô, bèn hạ giọng nói với cô gái tiếp thị: “Như vậy đi,
tôi quyết định mua căn này.”
Sau khi cô gái tiếp thị rời khỏi với vẻ vui sướng như phát điên, anh đã tới
đứng phía sau cô một hồi lâu, mãi cho tới kh