
ngày thì trở lại bệnh viện làm việc.
Miếng phỉ thúy kia để dưới ánh mặt trời mà nhìn thì chính giữa hình như có hạch
tâm có hoa văn là hình dạng một ngôi sao, nhìn chằm chằm hồi lâu, tôi cảm thấy
choáng váng hoa mắt. Vì là vật kỉ niệm mẹ để lại cho tôi, nên tôi mang đi nhờ
người ta mài hai cạnh, sau đó dùng dây tơ hồng xâu lại đeo trên cổ.
Nhà Dương Vũ mở công ty, vốn rất bận rộn. Gần đây lại càng bận
rộn, đã vài ngày không gặp anh. Anh nói mình đi công tác, phải mấy ngày nữa mới
về.
Lúc trò chuyện cùng anh, giọng điệu của anh vẫn dịu dàng như
trước, nhưng tôi cảm thấy đã có chút khác biệt.
Có lẽ là do tôi quá mẫn cảm, tôi tự cười nhạo mình. Trên thực
tế, từ khi lo xong tang lễ cho mẹ tôi, tôi đã nói chuyện đó với anh, tôi đang đợi
đến lúc anh mở miệng nói với tôi lời chia tay. Nhưng anh một mực vẫn chưa nói,
kì thật tôi cũng thấy cảm kích anh.
Khám xong cho bệnh nhân cuối cùng của hôm nay, lúc tôi đứng
dậy muốn đi rửa tay, cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên béo ục ịch bước
vào. Tôi tưởng là bênh nhân vì vậy ngồi trở vào chỗ, ý bảo ông ta cũng ngồi xuống.
“Bệnh án.”
Ta làm theo quy định nói.
“Tiêu tiểu thư, tôi không phải đến xem bệnh.”
Người kia nở nụ cười với tôi, lộ ra hàm răng vàng vàng.
Tôi thoáng nhíu mày, xác thực không phải bệnh nhân. Bệnh
nhân sẽ không gọi tôi là Tiêu tiểu thư.
Người kia thấy tôi không thoải mái vội vàng vung tay ra, kéo
cái ghế xích lại gần tôi một chút, lúc này mới có chút thần bí đè thấp giọng
nói: “Tiêu tiểu thư, tôi là người thẳng tính nên cũng không nói vòng vo. Tôi biết
rõ mẹ của cô, còn có bà ngoại, bà cố ngoại, còn biết được bọn họ vì sao mắc phải
căn bệnh quái lạ.”
Tôi chấn động mở to hai mắt.
Loại bệnh di truyền đáng sợ này của gia tộc tôi, người trong
nhà tôi cho tới bây giờ không hề nhắc đến nỗi thống khổ bí ẩn này, người biết
chuyện cực kì ít. Người xa lạ này, ông ta làm sao biết được?
Tôi có chút không thoải mái, nhưng lại cảm giác này rất
nhanh đã bị lòng hiếu kì mãnh liệt cùng những nghi hoặc thay thế.
Ngay cả y học cũng không thể giải thích được căn bệnh quái
ác này, ông ta làm sao có thể biết được nguyên nhân?
“Tiêu tiểu thư, tôi họ Trương, cô gọi tôi là Trương Tam là
được. Tôi không phải đến để giả danh lừa bịp, cô tuyệt đối có thể yên tâm.”
Trương Tam phảng phất thấy được ý nghĩ của tôi, nhe răng cười với tôi, “Nếu cô
có hứng thú, tôi có thể nói cho cô nghe một chút chuyện xưa.”
Ông ta vừa nói vừa đứng dậy khóa cửa lại, rồi lại trở vào đặt
mông ngồi xuống, mở miệng nói: “Tiêu tiểu thư, Lăng Dương của chúng ta bây giờ,
không biết đã trải qua bao nhiêu triều đại, xuất hiện một Ngô Lan quốc, cô biết
chứ?” Không đợi tôi trả lời, Trương Tam lại tiếp tục nói: “Cô không biết cũng
phải, triều Ngô Lan tồn tại thực sự quá ngắn ngủi, nhưng mà qua mấy trăm năm gần
như lịch sử đã bị chôn vùi dưới sông Trường Giang, qua nhiều lần cải chính thì
sách sử căn bản không có lưu lại bất cứ điều gì về ông. Nghe nói năm đó Võ Lan
vương sưu cao thuế năng, hợp thành được một kho báu quốc gia, biết cơ nghiệp của
mình không ổn nên đã vùi dấu ở trong nội cung. Tất cả những người xây dựng cung
cùng quản sự đều bị diệt khẩu, hạch tâm của bảo tang trong địa cung được một vị
thầy tướng số hàng đầu hạ lời nguyền. Cuối cùng một thợ thủ công trốn ra ngoài,
thợ thủ công này về sau lại rơi vào tay của hai võ sĩ, vì giữ lại mạng sống mà
nguyện ý dâng lên bản đồ địa cung. Hai võ sĩ kia nổi lòng tham, có được bản đồ
nên định sau này khi thời cơ chín muồi sẽ đồng loạt ra tay, lại không tin tưởng
đối phương nên đã chia bản đồ làm hai, mỗi người giữ một nửa. Thợ thủ công kia
cuối cùng vẫn bị giết. Không ngờ rằng hai võ sĩ kia không đợi được đến thời cơ
đề ra tay thì vương triều Ngô Lan đã tan thành mây khói, cả hai tự mình chạy tứ
tán, từ nay về sau không còn tin tức của
đối phương.
Tôi kết luận người mập mạp này không phải bị điên thì cũng
đã nhìn thấy quá nhiều về chuyện trộm mộ văn, chân mày nhíu lại, đang định tiễn
khách thì Trương Tam khoát khoát tay, nghiêm mặt nói: “Hãy nghe tôi nói tiếp,
cô sẽ hiểu.”
“Đến những năm đầu thời Dân Quốc, quân phiệt chiếm cứ, tai họa
nổi lên bốn phía. Vì loạn lạc ngoài sức tưởng tượng, những người dân vốn lương
thiện hiền lảnh vì kế sinh nhai mà bí quá hóa liều, rất nhiều vị tổ tiên có khả
năng làm những việc bàng môn tả đạo đều
sử dụng nó để kiếm sống. Thành Lăng Dương lúc đó bị một tên quân phiệt tên Lâu
Thiếu Bạch chiếm đoạt. Cha của hắn vốn là người rất có thế lực trong quân đội Hồ
Nam, sau khi Thanh đế nhường ngôi, chính ông đã tập hợp người giành chính quyền.
Đến khi Lâu Thiếu Bạch kế thừa, uy thế không ngừng lớn mạnh, trở thành thế lực
quân phiệt mãnh mẽ nổi danh một phương. Lâu Thiếu Bạch thâu tóm tất cả Lăng
Dương về tay mình, mục đích chính không phải là Lăng Dương, mà là thứ nằm dưới
mặt đất Lăng Dương. Hắn biết rõ chuyện bảo tàng của Ngô Lan.”
“Ở Lăng Dương hắn đã cưới một cô gái nhà họ Trì, dưới sự dẫn
dắt của một người trộm mộ tên là Thông Thất, rốt cuộc tìm được cửa vào