The Soda Pop
Nghê Thường Thiết Y

Nghê Thường Thiết Y

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321981

Bình chọn: 9.5.00/10/198 lượt.

địa

cung, chở vài xe thuốc nổ đến, chỉ tiếc là sau khi đi vào thì không thể trở ra.

Một vị thiếu gia tài ba dĩ nhiên cũng đã ra đi khi tuổi đời còn trẻ như vậy!”

Trương Tam vừa nói vừa lắc đầu thở dài.

Nếu như lòng tôi đang không quá mức căng thẳng, thì tôi nhất

định sẽ cười ra tiếng. Tên Trương Tam này, ông ta đang kể chuyện cho tôi nghe

sao?

“Trương tiên sinh, đã đến lúc tôi tan ca. Thực xin lỗi, tôi

đối với câu chuyện cũ của ông không có hứng thú.”

Tôi đứng lên, nói lời tiễn khách.

“Aizz, Tiêu tiểu thư, cô đừng vội nha. Hãy nghe tôi nói tiếp.”

Trương Tam không bỏ cuộc nói, “Tôi nói đây, tên Lâu Thiếu Bạch kia chính là con

cháu của một võ sĩ của Ngô Lan quốc năm đó, người vợ họ Trì hắn ta cưới cũng là

con cháu của một võ sĩ khác, mà cha của bà ngoại cô chính là người năm đó đã dẫn

hắn đi trộm mộ- Thông Thất!”

Tôi chấn động.

Trương Tam thấy thế, đắc ý nở nụ cười, càng mạnh dạn nói tiếp:

“Về phần tôi, nói thực ra, tổ tiên của tôi chính là thầy tướng số hàng đầu đã hạ

lời nguyền vào địa cung năm đó. Tiêu tiểu thư, cô đừng không tin tưởng, tổ tiên

của cô rất có thể trước khi xảy ra chuyện cùng Lâu Thiếu Bạch ở địa cung đã lấy

đi một thứ gì đó. Theo lời tổ tiên tôi truyền lại, người thứ nhất chạm vào sẽ bị

đoạn tử tuyệt tôn, cho dù là nữ cũng ắt gặp vận rủi. Tổ tiên của cô không thông

thạo đường cũng không có kĩ năng tìm bảo tàng nên không biết về lời nguyền, vậy

nên vận rủi kia mới giáng xuống đầu các người.”

Tôi lập tức nghĩ đến mảnh phỉ thúy đeo trên cổ tôi giờ phút

này, dường như phảng phất có cảm giác chỗ đó đang nóng lên, nhưng chỉ là thoáng

qua rồi thôi nên tôi cho rằng cảm giác của mình là sai.

Cái này thật ngoài sức tưởng tượng. Tôi không thể tin, phía

sau lưng thậm chí đã thấm đẫm mồ hôi.

“Trương tiên sinh, chuyện xưa của ông thật đặc sắc. Nhưng

tôi không rõ, tổ tiên của ông cũng đã đi đến địa cung, vậy vì sao ông ta có thể

đi ra?”

Tôi miễn cưỡng hỏi.

Trương Tam thở dài: “Tiêu tiểu thư, đây chính là nguyên nhân

nhiều năm qua tôi đã vất vả tìm kiếm con cháu của Thông Thất a. Tổ tiên của

tôi, ông ấy xác thực có đi qua địa cung, nhưng ông ấy đã bị làm mù mắt sau đó mới

được dẫn vào. Ngô Lan vương cần ông ấy giải lời nguyền ngày sau, vậy nên mới giữ

cho ông ấy một mạng. Nhưng ông ấy vẫn hoàn toàn không biết vị trí của địa cung.

Cho nên tôi mới vất vả tìm kiếm. Tổ tiên của cô năm đó đã lấy thứ gì đó từ địa

cung, ngoại trừ vật kia, trong nhà cô nhất định còn lưu giữ manh mối liên quan

đến địa cung.”

Nhìn thấy sắc mặt tôi trở nên khó coi, Trương Tam cười giảo

hoạt, “Tiêu tiểu thư, cô yên tâm, vật kia của tổ tiên cô rất quý giá, tôi cũng

không dám động đến. Tôi vẫn còn muốn kéo dài hương khói. Tôi chỉ cần cô giúp

tôi tìm xem, nhà của cô có lưu truyền lại bản đồ hay manh mối nào khác không.

Ngày sau nếu tìm đựơc bảo tang địa cung, chẳng những chia cho cô một nửa, tôi

còn có thể giúp cô giải lời nguyền.”

Như một tia chớp bổ đôi trời đêm mây đen kịt, lòng của tôi

thoáng cái điên cuồng nhảy dựng lên.

Tôi đã tin bảy tám phần.

Một người khi đã đến tình trạng sơn cùng thủy tận như tôi,

sao lại có thể không tin vào cơ hội duy nhất này?

Tôi không muốn bị như mẹ tôi, cũng như bà ngoại tôi, chết đi

một cách bi thảm như vậy. Tôi hy vọng có thể cùng Dương Vũ mà tôi yêu sống đến

bạc đầu, sinh con đẻ cái.

Tôi cố áp chế bàn tay run run, giọng run rẩy hỏi: “Ông dựa

vào cái gì mà muốn tôi tin tưởng ông? Phải làm thế nào mới có thể giải được lời

nguyền?”

“Rất đơn giản, chỉ cần đem vật năm đó tổ tiên của cô đã lấy đi đặt lại vào chỗ cũ, lời nguyền dĩ

nhiên được giải. Cho nên Tiêu tiểu thư, cho dù cô xem tiền tài là cặn bã, cái

này không thể không khiến cho cô động tâm

phải không?”

Ông ta kiên quyết đáp lại.

Tôi lập tức gật đầu.

“Được. Để tôi về nhà lục tìm xem. Nơi này không có gì để

tìm, tôi sẽ về ngôi nhà của tổ tiên tôi ở nông thôn tìm.”

***

Trương Tam đi rồi, tâm tình rối loạn của tôi một hồi lâu mới

dần dần bình tĩnh lại.

Nếu như lời Trương Tam nói đều là sự thật, như vậy, mẹ chính

là tương lai của tôi, không hề nghi ngờ gì nữa. Đây chính là số phận được định

sẵn cho những người phụ nữ trong nhà tôi vì cái vật mà tổ tiên đã trộm một trăm

năm trước, tôi cũng vậy, chắc chắn không cách nào trốn thoát.

Tôi lấy khối phỉ thúy đeo trên cổ ra, nắm trong lòng bàn

tay. Khối phỉ thúy dưới ánh mặt trời chiều chiếu nghiêng qua khung cửa sổ thoạt

nhìn thật trong suốt, ở giữa điểm hạch tâm kia càng hiện lên rõ ràng hơn, phảng

chiếu ánh sáng lấp lánh.

Thứ này, theo lời mẹ tôi nói có thể thay đổi số phân gì đó

chính là vậy năm xưa tổ tiên tôi đã lấy cắp từ địa cung của Ngô Lan vương sao?

Nó rốt cuộc là ẩn giấu bí mật gì?

Thì ra người mang lại vận rủi lại là nó. Thật đáng buồn

chính là năm đó nó hẳn là được tổ tiên của tôi xem như bảo bối mà truyền lại

cho bà cố ngoại tôi, sau đó cứ như vậy truyền hết đời này đến đời khác, đồng thời

cũng đưa đến nhiều vận rủi liên miên

không dứt.

Màn đêm dần dần buông xuống, tôi cuối cùng đeo nó lại trên cổ.

Đây là vật ma