
hông nghĩ tới Thông Thất. Thẳng đến khi phát hiện hắn
ta mang các người đến nơi này, tôi bắt một tiểu nhị trong tiệm đồ cổ thẩm vấn,
thế mới biết trong lúc vô tình tôi đã câu được một con cá lớn. Tôi không có ý định
đánh rắn động cỏ nên thả tiểu nhị về. Hai tháng nay, tôi yên tâm là em vẫn ở
đây, tự mình theo đuôi Thông Thất, để cho hắn ta giúp tôi tìm được đường đến địa
cung. Hắn là người cẩn thận, người của tôi theo dõi hắn lại không để cho hắn
phát hiện, xác thực là đã mất không ít công sức. Nhưng mà vài ngày trước, hắn lại
đột nhiên thần bí biến mất trong một khe núi, tôi bị mất dấu hắn, cho nên lập tức
tìm kiếm trong thành. Tôi đã mất đi tính nhẫn nại cho nên đã tới đây thỉnh
Thông Thất đến làm khách, thuận tiện đón em về nhà, em thật là không nghe lời.”
Ánh mắt của anh ta rất bình thản, chỉ là lúc nói đến câu cuối
cùng, giọng nói có hơi cao hơn một chút.
Tôi tự nhiên thấy rùng mình.
Hiện tại nếu như anh ta nổi giận, thậm chí cầm súng chỉa vào
người tôi, tôi chắc cũng sẽ không cảm thấy lạnh người như lúc này. Phản ứng của
anh ta thật là quá không bình thường.
“Tôi chắc là không có cách nào trở về cùng anh.”
Tôi nhẹ nhàng nói.
Tôi nhìn rõ anh ta hơi nheo mắt lại, mí mắt nhướng lên, đột
nhiên nghiêng người, một phát thật mạnh mà bắt lấy cổ tay tôi, lực đạo lớn đến
mức như muốn bóp nát tay tôi, tôi hơi lảo đảo, thoáng cái té ngã trên mặt đất,
nhưng anh ta lại không buông ra, ngược lại vặn ngược tay tôi ra sau lưng, xoay
người một vòng làm tôi cực kì khổ sở, cả người tôi bị ép cúi xuống, đau đến
không thể nói nên lời. Anh ta ngồi xổm ở sau lưng tôi, chậm rãi nói: “Tiêu Dao,
tôi đã từng nói với em, thật lòng đi theo tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em. Nhưng
em lại phản bội tôi. Hãy nói cho tôi biết vì sao? Là vì lòng tham của em lớn
hơn so với tưởng tượng của tôi, hay là vì Thông Thất là người đàn ông kia của
em?”
Nói cho anh ta biết là rất nhanh tôi sẽ trở thành nửa người
nửa quỷ sống không bằng chết, để van cầu sự thương tiếc cùng cảm thông của anh
ta sao?
Nếu như đêm qua Thông Thất mang về tin tức tốt, tôi sẽ xem
xét lại. Nhưng mà hiện tại, tôi thà rằng chết đi cũng không muốn hèn mọn mà ở
trước mặt anh ta cầu xin sự thương tiếc. Huống chi cho dù anh ta có biết, chỉ sợ
cũng sẽ không tin, ngược lại còn dùng những từ ngữ rất vô tình để chà đạp lên
chút tôn nghiêm cuối cùng của tôi.
Sự im lặng của tôi dường như đã chọc giận anh ta, lực đạo
trên tay anh ta một lần nữa lại tăng lên, tôi thống khổ gục trên mặt đất, cắn
răng nói: “Lâu Thiếu Bạch, anh giết tôi đi.”
Sau lưng trầm mặc một lát, đột nhiên, sức nặng sau lưng biến
mất. Anh ta buông bỏng sự kiềm chế với tôi ra, tay của tôi được tự do, nhưng lại
không thể nhúc nhích. Tôi hoài nghi tay mình đã bị anh ta vặn đến trật gân rồi,
bởi vì chỉ vừa cử động thoáng qua đã đau đớn khó nhịn.
“Giết em thì tôi không nỡ. Chờ đến khi cửa địa cung mở ra,
tôi sẽ giết Thông Thất, đem thi thể của hắn chôn trước cửa sổ phòng ngủ của
chúng ta. Từ nay về sau từng ngày một, tôi sẽ ở trước mặt hắn mà làm chuyện ân
ái vợ chồng với em. Hắn ở bên cạnh em, gần trong gang tấc, nhưng em thì cả đời
chỉ có thể là người phụ nữ của tôi. Một màn kịch như vậy, em có thấy thú vị
không a?”
Tôi nhìn chằm chằm vào người đã chuyển đến ngồi xổm trước mặt
tôi – người tên Lâu Thiếu Bạch đang nói, rùng mình một cái.
Anh ta vốn vẫn là một người lạnh lùng tàn bạo, tôi đã sớm biết.
Chỉ là thẳng đến lúc này, tôi mới hoàn toàn biết người này có thể tàn bạo đến mức
nào.
“Trước kia tôi đã nói với anh, người đàn ông kia, cả đời này
anh sẽ không gặp được. Thông Thất không phải người đàn ông của tôi, anh ta và
Trì tiểu thư mới là một đôi tâm đầu ý hợp.”
Anh ta phán đoán quan hệ của tôi cùng Thông Thất như vậy làm
cho tôi cực kì khó chịu, tôi lập tức phủ nhận.
Khóe miệng của anh ta hơi nhếch lên, không chớp mắt nhìn
tôi, đột nhiên vươn tay vén lọn tóc dính bết mồ hôi lạnh trên trán của tôi, cực
kì dịu dàng, lắc đầu nói: “Vậy thì chính là em cấu kết với Thông Thất, muốn độc
chiếm địa cung? Tiêu Dao, tham lam vốn vô tội, có tham vọng thì con người mới
đi tranh đấu. Nhưng em là một người phụ nữ, có lòng tham như vậy làm cái gì? Em
cũng biết, ngoại trừ tôi, còn có vô số con mắt khác đang dòm ngó bảo tàng địa
cung này. Cho dù em có chiếm được, không có sự bảo vệ của tôi, em có thể nuốt nổi
sao? Tôi nghĩ em cũng là người thông minh, vì sao lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy?”
Trán của tôi bị đầu ngón tay của anh ta lướt qua, giống như
một con sâu róm đang uốn éo, giọng nói cực kì dịu dàng của anh ta làm cho tôi sởn
tóc gáy, vô thức mà duỗi bàn tay có thể nhúc nhích kia ra ngăn chặn sự đụng chạm
của anh ta. Ống tay áo rũ xuống dưới, những đốm đỏ dày đặc trên cổ tay thoáng
cái bị lộ ra.
Tôi vội vàng rút tay về nhưng lại không tránh được ánh mắt của
anh ta. Anh ta dường như có chút kinh ngạc, lập tức kéo tay tôi ra, nhìn thoáng
qua, lại vén tay áo tôi lên, trên cánh tay cũng vậy, những đốm đỏ lan rộng,
ngay cả chính mình cũng không muốn liếc mắt nhìn