
ũ thi công khổng lồ này: "…… Đến tận nơi thâm sơn cùng cốc này, ta đúng
là bị lưu đày rồi."
Một đội quan viên đi tới trước
mặt Lam Tranh, cầm đầu là một viên quan béo ục ịch, hành lễ với hắn: "Thần
công bộ thị lang Trâu Phàm bái kiến Thái tử điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên
thiên tuế."
"Ngươi phụ trách công tác
tu sửa?"
"Vâng."
Lam Tranh nhìn ra xa nói:
"Ngươi đến đây bao lâu rồi?"
"Thần đến đây hơn hai năm
rồi ạ."
Lam Tranh căng thẳng:
"Ngươi dự tính bao lâu nữa có thể hoàn thành?"
"Nhanh thì ba năm, chậm
thì năm năm ạ."
Khóe miệng Lam Tranh co rúm:
"Ba năm?"
"Hồi điện hạ. Đó là nếu
nhanh, thần cứ lấy giữa hai mốc, là tầm bốn năm ạ."
Lam Tranh liên tục gật đầu:
"Được lắm, được lắm, bốn năm……"
Trâu Phàm nói: "Nghe tin
Thái tử sẽ tới đây đốc công, chúng thần đã sớm chuẩn bị một cung điện để Thái
tử nghỉ ngơi, mời Thái tử điện hạ vào nghỉ."
Đường xa đã khiến Lam Tranh khá
mệt mỏi, bèn nói: "Xin thị lang dẫn đường."
Trâu Phàm nhanh chân dẫn đường
cho Thái tử. Cái gọi là cung điện dành cho Thái tử, là một khu phòng ốc ở phía
sau khu nhà của quan viên. So với những nơi khác thì cũng coi như là cao quý
hơn, nhưng so với nơi Lam Tranh đã từng ở, thì đương nhiên là kém xa vạn dặm.
Tuy Thái tử cố gắng che giấu
cảm xúc, nhưng Trâu Phàm vẫn nhận ra thái độ của Thái tử không vui: "Vi
thần không quấy rầy điện hạ nữa." Nói rồi vội vàng rời đi bằng tốc độ
nhanh nhất.
Lam Tranh ngửa đầu nhìn chỗ ở
tạm này, nói: "Còn nói không phải là bị lưu đày nữa à……"
Vũ Lâu đẩy hai cánh cửa sổ nhỏ
ra, gió xuân thổi vào, khiến những cánh hoa đào bay lả tả, núi xanh, liễu xanh,
những con đường nhỏ uốn lượn quanh quanh.
"Ở đây tuy không phồn hoa
như kinh thành, nhưng cũng có ý vị riêng."
Lam Tranh ghé vào giường, giọng
như người sắp chết: "Nơi thâm sơn cùng cốc thế này, môi trường đương nhiên
rất tốt…… Nàng nói ta là sắc lang, chưa biết chừng buổi tối còn có sói thật đến
thăm đấy."
Vũ Lâu chống cằm, ghé vào cửa
sổ ngắm cảnh: "Chàng bị nuông chiều quá rồi, nên không phải chịu khổ bao
giờ."
"Vì sao lại phải chịu
khổ?"
"……" Vũ Lâu thầm
nghĩ, không nên so đo vấn đề chịu khổ hay không này với một tên hoàng tử được
nuông chiều từ bé như hắn.
Lam Tranh than thở: "Hừ,
nhưng mà Tấn vương phải đi Giao Đông tu sửa điện thờ Thần Biển, cũng không thể
thoái mái được. Hắn ở đó, nhập gia tùy tục, tha hồ mà uống nước biển, ăn cá mặn
mà sống qua ngày!" Nói xong hắn mới đỡ tức giận một chút: "Ta phải tu
bốn năm, thì ta nguyền rủa hắn tu mười năm."
Vũ Lâu nghe hắn lẩm lẩm linh
tinh, cười nói: "Để chàng chịu khổ một chút cũng tốt, ở trong cung bị
người ta làm cho hư người đi, sinh ra tính thích làm nũng."
Lam Tranh nghe vậy, nện hai tay
xuống giường: "Ta làm nũng đấy! Ta không muốn ở đây, không muốn ở đây,
không muốn ở đây……"
Vũ Lâu bịt tai lại: "Đừng
hét nữa, bốn năm thì bốn năm, chúng ta còn trẻ, có sao đâu nào!"
Hắn ngồi phịch xuống, híp mắt
cười xấu xa nhìn Vũ Lâu: "Bốn năm sống ở cái nơi man rợ hoang dã này, chi
bằng chúng ta sinh đứa con đi cho đỡ tịch mịch."
Vũ Lâu kéo góc áo, không muốn
nói đến chuyện con cái với hắn: "…… Ta chỉ sợ, kiếp này không thể……"
Hắn vẫy vẫy nàng: "Không
phải nàng vừa nói, chúng ta còn trẻ sao, còn nhiều thời gian để cố gắng. Mau
lại đây!"
Nàng vừa xấu hổ vừa giận:
"Chàng chỉ nghĩ cách để sàm sỡ ta thôi." Dứt lời, Vũ Lâu xoay người
định đi ra ngoài, Lam Tranh vội nhảy xuống giường, ngăn nàng lại: "Nàng đi
đâu vậy?"
"Đi sắp xếp hành lý mang
từ kinh thành đến."
"Có hạ nhân làm rồi, nàng
không cần lo."
"Mấy người đó tay chân
vụng về, làm sao làm tốt được, để ta đi xem thế nào."
Lam Tranh nói: "Nàng thẹn
thùng nên mới tìm lý do trốn tránh ta chứ gì."
Vũ Lâu cúi đầu, xấu hổ hừ một
tiếng, đẩy hắn ra, chạy đi. Lam Tranh nói với theo sau lưng nàng: "Nàng
trốn được mùng một, chứ chạy sao được mười lăm, đến tối chẳng lẽ nàng không
quay về ngủ à?"
Vừa đến đây, còn rất nhiều việc
phải làm. Vũ Lâu dẫn bọn thị nữ vào phòng ở, giao việc cho bọn họ dọn dẹp. Lam
Tranh một mình ngồi rảnh rỗi, vừa ngồi ở đây một chút đã có nha hoàn bước đến
khiếp sợ nói: "Nô tỳ phải dọn dẹp ở đây, mời Thái tử dời bước."
Vì thế, Lam Tranh liền mang
theo một quyển sách đi sang phòng khác, ai ngờ vừa đặt chân vào, đã thấy hộ vệ
bê một đống đồ linh tinh đi tới, nhìn thấy hắn, vừa thi lễ thì đồ đạc này nọ
rơi lung tung xuống đất.
Hắn trở thành người vướng bận.
Lam Tranh ấm ức, ra khỏi tòa
nhà, tới một đình viện.
Trong đình viện, bọn nha hoàn
đang phơi nắng sách vở mang đến. Nhìn đâu cũng toàn là sách không có chỗ đặt
chân. Quan trọng nhất là, hắn đi tới chỗ nào cũng bị nói: "Điện hạ, ở đây
vừa bẩn vừa bề bộn, mời ngài dời bước." rồi bị đuổi đi.
Hắn đành đi ra giữa sân, chán
nản đi dạo xung quanh.
Chờ Vũ Lâu trông coi mọi việc
gần ổn thỏa, dọn dẹp đâu vào đấy rồi, nàng mới phát hiện là không thấy Lam
Tranh đâu, tìm mấy chỗ đều không thấy. Nàng bối rối, tim như thắt lại, vội vàng
chạy ra cửa tìm.
"Lam Tranh---- Lam
Tranh----"
Rốt cuộc cũng tìm thấy dấu