
ca ca
cô sao?”
Vũ Lâu nói: “Ta chỉ hỏi ngươi,
ngươi có cho không?”
“Dược đó có phản ứng phụ, cô
quên là đã tận mắt thấy tên khất cái kia sống lại rồi không thở được mà chết
sao?!”
“Ta không có cách nào khác!” Vũ
Lâu cắn môi đau khổ nói: “Ta không thể nghĩ ra cách nào khác. Hoàng thượng và
Vương thị, tất cả đều muốn giết ca ca. Bàn dân thiên hạ đã biết kết cục của
hung thủ ám sát Tấn vương, dù có nguy hiểm thì ta cũng muốn thử một lần. Thân
thể của ca ca ta trước giờ vẫn khoẻ mạnh hơn người. Huynh ấy tập võ từ nhỏ, so
với tên khất cái yếu nhược ngươi tìm về, thì không biết khoẻ hơn bao nhiêu lần.
Nhất định sẽ được.”
Phương Lâm không cách nào từ
chối, đành nói: “Ta có thể cho cô dược, nhưng nếu có biến cố, thì đừng trách
ta.”
“Ta sẽ không trách ngươi.”
Ngày hôm sau, Phương Lâm lại
vào cung, lần này hắn mang dược mà Vũ Lâu cần vào.
“Cô nhớ kỹ, sau khi giả chết ba
ngày, thì nhất định phải đào người lên, đặt ở nơi khô ráo làm ấm người, nếu
không, chắc chắn sẽ chết hẳn, không thể cứu được.”
Vũ Lâu ghi nhớ thật kỹ lời dặn
dò của Phương Lâm, vội giấu dược vào ống tay áo, giả vờ như chưa phát sinh
chuyện gì.
Một thái giám trốn ở nơi bí mật
gần đó, nhìn thấy kết mọi việc, vội vã chạy đi báo cho Hoàng thượng.
Lam Tranh nghe xong, mím môi
cười. Thì ra Tần Vũ Lâu tính toán việc này. Vậy cùng chờ xem, rốt cuộc là mèo
nào cắn mỉu nào.
Vũ Lâu lấy được thuốc bột của
Phương Lâm xong, nàng hàn huyên với hắn thêm vài câu rồi tiễn hắn xuất cung.
Chờ Phương Lâm đi rồi, nàng liền nhận được ý chỉ Hoàng thượng cho truyền nàng
tới, khiến nàng hoảng sợ, tim đập loạn lên.
Không phải nàng không sợ khi
làm mấy chuyện này. Nàng biết rõ Lam Tranh sẽ dùng thủ đoạn gì để đáp lại sự
phản bội của người khác. Lần trước, khi nàng giao dịch với Tấn vương bị hắn
phát hiện, bộ dạng tức giận điên cuồng của hắn lúc đó vẫn còn hiện rõ trong
lòng nàng.
Dấu ấn trên ngực thời thời khắc
khắc đều nhắc nhở Vũ Lâu, đừng bao giờ phản bội hắn nữa.
Nhưng lần này, nàng không có sự
lựa chọn nào khác.
Đến một cung điện, nàng bất an
đứng chờ thái giám báo vào trong, được Lam Tranh triệu kiến, nàng mới chậm rãi
đi vào. Lam Tranh đang ở bên trong đùa với một con chim hoạ mi, thấy Vũ Lâu
bước vào, hắn phất tay cho thái giám đưa con chim kia xuống.
Để che giấu tâm trạng lo lắng,
Vũ Lâu cười trước, nói: “Con hoạ mi này làm ta nhớ đến một chuyện.” Lam Tranh
nhướng mày, chờ nàng nói xong. Nàng nói tiếp: “Có một lần, chàng chọc ta tức
giận, bỏ về nhà mẹ đẻ. Khi chàng đến Tần phủ tìm ta, đã rất thích con chim hoạ
mi cha ta nuôi.”
Lam Tranh cười nói: “Đúng là có
chuyện như vậy, con hoạ mi đó đâu rồi?”
“Khi chuyển nhà, ta đã thả nó
bay rồi.”
“Không có ai chăm sóc, nó dù tự
do cũng chỉ có đường chết thôi.”
“Nhưng nếu mang nó đi theo,
người còn không sống được nữa là chim. Để nó bay đi, trước khi chết còn có thể
có một khoảng thời gian tự do.” Vũ Lâu ngước mắt nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn
không có gì khác thường, liền hỏi: “Chàng gọi ta đến có việc gì?”
“Ta quan tâm đến bệnh của nàng
thôi. Phương Lâm nói thế nào? Bao lâu mới hồi phục?”
À, thì ra là vì việc này, Vũ
Lâu thầm thở phào một hơi, mỉm cười: “Chú ý điều dưỡng khoảng ba tháng là ổn.
Cũng không phải chuyện gì lớn.”
Lam Tranh hỏi vu vơ: “Hắn có
nói gì nữa không?”
Nàng bối rối: “Không có gì. Hắn
nói ở trong cung nhiều áp lực quá, chỉ muốn nhanh chóng rời đi thôi, làm gì có
thời gian mà nói chuyện phiếm với ta.”
Hắn à một tiếng, ngồi xuống
ghế, chăm chú nhìn nàng. Vũ Lâu bị hắn nhìn chằm chằm, không khỏi ôm ngực, nhíu
mày hỏi: “Sao lại nhìn ta như vậy?”
Lam Tranh vẫy tay gọi nàng lại
gần, thở dài nói: “Vũ Lâu, ta có việc muốn nói với nàng. Nhưng nàng phải cố
chịu đựng, đừng khóc nhiều quá hại sức khoẻ.”
Nàng bước tới, nhìn mấy tập tấu
chương trên bàn nói: “Chuyện của ca ca ta sao?”
Hắn ra vẻ phiền muộn: “Việc ca
ca nàng ám sát Tấn vương có rất nhiều người biết, hắn cũng tình nguyện đền
tội…” Hắn rút một quyển tấu chương đưa cho Vũ Lâu. Nàng liếc mắt nhìn Lam Tranh
một cái, thấy trong mắt hắn đầy vẻ bất đắc dĩ, nàng cuống quít mở tấu chương
ra, bên trên là quan viên của Đại Lý tự trình báo về tình hình thẩm vấn Tần
Viễn Địch. Tần Viễn Địch đã nhận tội, ký tên, điểm chỉ.
Nàng đã từng nhìn thấy quyển
tấu chương do chính hắn phê chuẩn, giờ nàng cũng nghi ngờ đây là do hắn chỉ
thị, liền ném tấu chương lên bàn: “Là nghiêm hình bức cung sao?!”
Hắn cười khổ: “Chẳng lẽ nàng
còn không hiểu Tần Viễn Địch sao? Hắn có nhận tội, đền tội hay không, tự trong
lòng nàng cũng đã có câu trả lời rồi mà.”
Lam Tranh nói đúng, theo tính
cách của ca ca, dám làm dám chịu, đã bị bắt thì hắn nhận tội, muốn đền tội là
chuyện rất bình thường.
“Tại sao… sao huynh ấy lại nhận
tội chứ?!” Nàng lo đến phát khóc: “Đồ ngốc!”
“Nếu nàng không tin, ngày mai
ta có thể cho nàng gặp hắn một chút, để nàng tự nghe hắn nói.”
“Thật không? Chàng có thể cho
ta gặp huynh ấy sao?!”
“Vài ngày nữa hắn sẽ bị xử
trảm, nếu ta không cho nàng gặp hắn một lần, có lẽ là hơi thiếu