Nghịch Lửa

Nghịch Lửa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325021

Bình chọn: 8.5.00/10/502 lượt.

xẻo đấy là ai?"

". . . . . ." Nếu nói người đàn xui xẻo đấy là anh, anh sẽ không nổi điên chứ?

Lâm Vãn Thu khó xử, không biết trả lời thế nào, Manh Manh ngồi ghế phía sau, rốt cuộc nhịn hết nổi: "Ba ngốc ơi là ngốc, tức chết con mất."

Câu hỏi này ai cũng biết đáp án, ba thông minh như vậy mà trong chuyện này, y như gã khờ khạo.

Bạch Thuật Bắc đen mặt nhìn Manh Manh, cô nhóc bất đắc dĩ thở dài: "Ba ngốc quá đi, thứ tư tuần sau, nhà trẻ có hoạt động vui chơi diễn xuất, ba đừng làm mất thể diện, phong độ của con đấy nhá."

Cô nhóc vừa dứt lời, hai người lớn đồng thời sửng sốt.

"Hoạt động vui chơi, diễn xuất là sao?" Bạch Thuật Bắc vô cùng coi trọng việc của con gái, nghe lời cô bé nói, không khỏi có chút nghi ngờ, "Sao trước giờ ba chưa từng nghe qua?"

Manh Manh dẩu cái môi nhỏ nhắn, con ngươi trong suốt khẽ ảm đạm vài phần: "Đây là là họat động của cha mẹ các bé, ngày trước con không có mẹ."

Lâm Vãn Thu và Bạch Thuật Bắc cùng trầm mặc, tay Manh Manh bấu lấy thành ghế, ánh mắt mong đợi nhìn hai người: "Hiện tại dì đã ở đây, có thể cùng tham gia với ba không? Mấy bạn của con cũng chưa từng gặp qua mẹ. . . . . ."

Câu nói sau cùng đã đầy sự tủi hờn, khuôn mặt nhăn lại vì mếu máo. Lâm Vãn Thu chua xót nhìn bé, Manh Manh theo bản năng giơ tay đòi cô ôm.

"Dì xin lỗi." Lâm Vãn Thu ôm Manh Manh trong ngực, cúi đầu hôn cái trán trơn bóng của bé.

Manh Manh nghi ngờ, vặn vặn hàng chân mày: "Sao dì phải xin lỗi?"

Tại sao ư? Là vì tất cả. . . . . . Vì đã đưa bé đến thế giới này lại không chịu trách nhiệm, không làm tròn bổn phận của một người mẹ, cho dù là nguyên nhân gì, cô vẫn nợ bé hàng vạn câu xin lỗi.

Vẻ mặt Bạch Thuật Bắc vô cùng phức tạp, nhìn đăm đăm Lâm Vãn Thu, biểu tình của cô rất chân thật, không giống đang ngụy trang. Thần sắc của cô khi nhìn Manh Manh, giống y như dáng vẻ buồn thương của mẹ anh khi đối diện với anh em bọn anh.

Trong nháy mắt, tâm tư của Bạch Thuật Bắc teo thắt lại, anh hồ đồ lắm rồi, sao có thể đặt hai người ở chung một vị trí, Lâm Vãn Thu không xứng.

Anh giơ tay vuốt nhẹ đầu bé, khởi động xe: "Thứ tư ba cùng dì sẽ tham gia hoạt động, con vui không?"

Manh Manh hưng phấn vỗ tay bốp bốp, miệng nhỏ liên tục tấn công mặt Lâm Vãn Thu, còn muốn chồm qua hôn Bạch Thuật Bắc, bị anh nghiêm mặt đẩy ra: "Đừng làm rộn, ba đang lái xe."

Có Manh manh làm người điều hòa, không khí giữa hai người cũng thoáng đãng hơn. Đoạn đường trở về, Bạch Thuật Bắc im lặng lái xe, chỉ có tiếng nói ríu rít của Manh Manh, thảo luận chuyện hoạt động sắp tới với Lâm Vãn Thu.

Nụ cười tỏa nắng vẫn nở trên môi cô nhóc, Manh Manh chưa bao giờ vui như lúc này. Lúc trước, mỗi khi trong trường có hoạt động, chỉ có ba đi cùng bé, những khi Bạch Thuật Bắc bận công tác ở đơn vị, thì chú hai hoặc chú ba thế chỗ đi với bé.

Mấy bạn trẻ đều há to mồm trước sự thay đổi xoành xoạch này, tò mò hỏi Manh Manh : "Bạch Nhất Manh, ba của cậu rốt cuộc là ai vậy?"

Lần này thì tốt rồi, có dì tham gia cùng bé, Manh Manh vô cùng kích động, chỉ hận không thể biến ngày mai thành thứ tư.

Manh Manh ôm cánh tay Lâm Vãn Thu, con ngươi trong vắt gợn làn sóng nhỏ, được nước lấn tới: "Dì ơi, đến lúc đó, con sẽ nói với các bạn dì là mẹ của con nha?"

Lâm Vãn Thu liền giật mình, cô luôn chờ mong, có một ngày bé gọi mình là “mẹ”, dù trong hoàn cảnh nào, dù bé có biết sự thật hay không.

Nhưng Bạch Thuật Bắc ——

Cô quay đầu, mắt hỏi ý anh, bắt gặp tia phiền não lóe trong đáy mắt người đàn ông.

Bạch Thuật Bắc không nhìn hai người họ, tập trung chú ý tình huống trên đường, môi mỏng mím thành đường thẳng.

Lâm Vãn Thu có thể thấy được sự đấu tranh trong anh, hiệp nghị cô kí với Cố An Ninh là khi Manh Manh ra đời, trên giấy khai sinh của bé, ở mục họ tên mẹ, sẽ điền ba chữ Cố An Ninh.

Quả nhiên, vẫn chỉ có mình cô mơ mộng hão huyền.

Lâm Vãn Thu nhói lòng nhìn đứa bé, rụt rè lên tiếng: "Manh Manh ——"

"Tùy con, muốn gọi thế nào thì gọi." Bạch Thuật Bắc bỗng cắt lời cô nói, nhanh chuyển tầm mắt, giọng nói trấn định, không tí dao động.

Lâm Vãn Thu khiếp sợ quay đầu, hàng loạt cảm xúc xộc đến trái tim, có mừng rỡ, có vui sướng, có cảm kích…Cô xúc động mấp máp đôi môi: "Cám ơn anh, Bạch tiên sinh."

Bạch Thuật Bắc nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô, không thể nói lên tư vị trong lòng, chỉ một sự đồng ý nhỏ cũng khiến cô vui mừng khôn xiết, ánh mắt sùng bái của cô thỏa mãn cái tôi của anh.

Sau khi về nhà, Lâm Vãn Thu dẫn Manh Manh đi tắm. Khi ôm bé ra phòng khách, đã thấy Bạch Thuật Bắc thay bộ đồ khác, xem chừng muốn đi ra ngoài.

Đã rất trễ rồi ——

Cô thẳng tắp nhìn anh, Bạch Thuật Bắc bình thản đáp lại ánh mắt cô: "Buổi tối không cần chờ tôi."

Lâm Vãn Thu rất muốn hỏi anh định đi đâu, nhưng thái độ lạnh nhạt của anh khiến cô không thể mở miệng, anh đứng trước cửa đổi giày, rồi quay đầu bước đi, không buồn nhìn lại.

"Chắc chắn ba đi uống rượu." Manh Manh chán chường ôm cổ Lâm Vãn THu, cái miệng nhỏ nhắn chu ra thật dài.

Lâm Vãn Thu bất ngờ nhìn bé: "Ba có thường uống rượu không?"

Manh Manh gật đầu một cái, vẻ mặt ghét bỏ, tay bóp chặt hai cánh mũi:


XtGem Forum catalog