
ông ai ngờ đến như vậy. Anh hít một hơi thật sâu, buộc nước mắt trở vào trong, “Tấn Dật, tôi biết anh kỳ thực rất muốn đi Mỹ phát triển sự nghiệp, với tay nghề của anh, nếu qua bên đó chắc chắn tương lai sẽ rộng mở. Hãy mang chị hai tôi đi, bây giờ chị ấy chắc chắn sẽ nghe lời anh.”
Nụ cười trên mặt Hứa Tấn Dật cứng lại, “Xảy ra chuyện gì rồi sao? Vẫn chưa tìm được Ninh Hi ư? Tôi nghe nói ngoài trừ cổ phần Thiệu thị, cậu đã bán cả những cổ phiếu khác?”
Thiệu Duật Thần không nói câu gì, có một số việc anh không muốn cho Hứa Tấn Dật biết, nếu anh ta biết thì chắc chắn Thiệu Duật Văn cũng sẽ biết. Tình thế bây giờ, biết càng nhiều sẽ càng nguy hiểm.
“Điều kiện ở Mỹ tốt hơn ở đây rất nhiều, máy móc và trình độ rất tiên tiến, chị của tôi đến đó chắc chắn sẽ bình phục nhanh hơn.” Anh dừng lại, nhìn về phía thang máy, Điền Kế Sơn đã đến, “Anh suy nghĩ đi, nếu tình huống cho phép thì hãy mau đi đi, tôi sẽ để Điền Kế Sơn đi theo hai người.” Nói xong, Thiệu Duật Thần dẫn Điền Kế Sơn đến, giới thiệu cho Hứa Tấn Dật rồi rời đi.
Về việc Điền Kế Sơn có phải là người có thể nhờ vả hay không, anh không muốn nghĩ nhiều, đã dùng thì không nghi, đó là nguyên tắc từ trước đến nay của anh. Nhưng chỉ vì một suy luận, anh đã tổn thương Ninh Hi. Dù cuối cùng cô có bình an hay không, chuyện này sẽ mãi mãi là nỗi đau trong lòng anh, có chết cũng không yên lòng.
Uông Ninh Hi ngày càng lo lắng đề phòng, lo Thiệu Duật Thần sẽ dẫn Văn Chính Đông đến nộp mạng cho Đoàn Dịch Lâm, càng lo cho đứa bé vì không chịu nổi hoàn cảnh khổ cực mà rời bỏ cô. Nghĩ đến đó, dù không muốn ăn nhưng cô vẫn quyết tâm đem thức ăn mà Đoàn Dịch Lâm đưa đến ăn hết, bây giờ cô không chỉ sống sót vì chính mình.
Uông Ninh Hi không biết đây là nơi nào, một căn phòng nhỏ, trần nhà rất cao, chỉ có một cửa sổ le lói ánh sáng, bên trong có một chiếc giường xếp giản dị và một cái bàn. Cửa được làm bằng sắt, là khoá chìm, cô đã quan sát mấy ngày nay, có thể còn có một căn phòng lớn hơn ở bên ngoài, nơi đây chắc chắn là một kho hàng. Lúc Đoàn Dịch Lâm không có ở đây, cô sẽ lặng lẽ nhìn xuống dưới, cô phải chạy trốn, nếu không ngoại trừ cô sẽ còn có nhiều người phải chết.
Lúc ăn cơm lần trước, Ninh Hi lén dấu một cái nĩa. Như thường lệ, chắc hẳn giờ này Đoàn Dịch Lâm đã ra ngoài ăn cơm chiều, Ninh Hi lấy cái nĩa bắt đầu nạy khóa cửa, không mất nhiều sức lực đã mở được cửa. Ninh Hi vui mừng mỉm cười, trong lòng rất phấn khởi, cô nhẹ nhàng mở khe cửa, chưa nhìn rõ bên ngoài thì cửa phòng đã mở ra. Cảnh vật bên ngoài lộ rõ trước mắt, một kho hàng lớn trống rỗng, bên cạnh mấy cột lớn có đặt một số thùng, những mảnh vụn của cửa sắt rớt xuống ngay cạnh những chai rượu. Trước mắt là Đoàn Dịch Lâm đang say sưa đỏ mắt nhìn cô cười, nụ cười kia có chút doạ người khiến Uông Ninh Hi không khỏi rùng mình. Cô biết mình không thể lùi bước, thừa dịp hắn say rượu, cô nhất định phải chạy trốn, nếu không sẽ không còn cơ hội.
Uông Ninh Hi nhấc chân đá vào chỗ hiểm của Đoàn Dịch Lâm, sau đó đưa tay đánh về phía mặt hắn ta. Nhưng Đoàn Dịch Lâm hoàn toàn không có bộ dạng của người say, hắn nhấc chân cản đầu gối của cô, lấy tay bắt cổ tay của cô, tay còn lại vỗ vào tai trái của cô, Ninh Hi nhất thời cảm thấy màng nhĩ bên tai trái đau đớn, Đoàn Dịch Lâm dễ dàng dùng tay bẻ ngược tay của Ninh Hi ra sau, Ninh Hi nhấc chân đánh trả, nhưng bị hắn đẩy ngã lên chiếc giường phía trước.
“Phịch!” một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại, Ninh Hi hoảng hốt, nhìn Đoàn Dịch Lâm từng bước đi tới, “Muốn chạy trốn? Đới Mạt Nhan, cô nghĩ rằng tôi vẫn là Tưởng Thiếu Dương trước kia sao? Một thằng đàn ông không có tiền đồ để cho cô tùy ý lừa gạt, tùy ý khống chế như vậy sao?” Hắn cười lạnh, “Nhưng mà kỹ thuật của cô bây giờ thụt lùi nhiều quá, vô dụng như vậy, có phải Thiệu Duật Thần đem cô trở thành bảo bối mà nâng niu trên tay hay không?” Hắn bước từng bước đến gần, cởi từng nút áo sơ mi của mình.
Ninh Hi có chút sợ hãi, cô nắm chặt áo mình lùi về sau, “Tưởng Thiếu Dương, anh không được qua đây!”
Tròng mắt Đoàn Dịch Lâm đỏ ngầu, lý trí đã sớm mất đi, hắn nhoài người nắm lấy chân Ninh Hi kéo cô ngã xuống giường, lấy thân mình đè lên người cô, một chân hắn đè chặt đầu gối cô, bàn tay to lớn nắm lấy hai tay cô đặt lên đỉnh đầu, khiến cô không còn sức lực để kháng cự.
Ninh Hi khóc thành tiếng, “Anh không được chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi…” Tiếng hét đau đớn tâm can lại càng khiến Đoàn Dịch Lâm càng thêm tức giận. Hắn cúi đầu cắn môi của cô, muốn hôn sâu, nhưng Uông Ninh Hi càng cắn chặt răng không chịu hé miệng. Đoàn Dịch Lâm một tay xé rách áo cô, tiếng vải bị xé vang lên, hắn suồng sã nắm lấy ngực cô, Ninh Hi kêu to, Đoàn Dịch Lâm nhân cơ hội xâm nhập, mùi rượu xộc thẳng lên não, đầu cô vô cùng đau đớn, không do dự cô cắn mạnh vào đầu lưỡi của hắn, ngay tức khắc trong miệng nhanh chóng tràn ngập mùi tanh của máu. Đoàn Dịch Lâm vì đau mà nhổm dậy, nhìn Uông Ninh Hi ở dưới thân quật cường, ánh mắt hắn dời xuống ngực Uông Ninh Hi, cô mặc nội y màu đen, trong đầu Đoàn Dịch Lâm bỗng hiện lên bộ dạng ghen tuông