Polaroid
Nghịch Thế

Nghịch Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323611

Bình chọn: 7.00/10/361 lượt.

ô biết thứ bên trong quan trọng, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh, không có biểu tình gì mà âm trầm, điều này khiến cho lòng cô càng thêm khẩn trương.

Thiệu Duật Thần không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, thực ra anh đã đứng phía sau cô được một lúc, là một nằm vùng và gián điệp được đào tạo cô nên cẩn thận, lại càng không nên kích động, nhưng cô bị phỏng anh lại không tự kiềm chế mà muốn bảo vệ cô. Rốt cuộc anh vẫn không nỡ để cô chịu khổ.

Đặt cô cẩn thận trên giường, Thiệu Duật Thần xoay người lấy ra hộp thuốc từ trong ngăn tủ, anh ngồi xổm cạnh giường cẩn thận thoa thuốc cho cô, vẻ mặt rất chuyên chú. Uông Ninh Hi lộ vẻ cảm động, lệ ngấn trong hốc mắt, nhưng cô vẫn nén lại, “Bác sĩ Thiệu đã lâu không tiếp xúc với nghề chính của mình, lại có thể vẫn chuyên nghiệp như vậy.” Cô suy nghĩ tìm đề tài giữa bọn họ.

“Anh chưa bao giờ làm chuyện không có kỹ thuật, nhưng ngược lại có lẽ đã lâu em không có trận chiến, bản lĩnh không thành thạo lắm à.” Thiệu Duật Thần cúi đầu không nhìn cô, nhưng câu nói có hàm ý khác.

Uông Ninh Hi kinh ngạc, cô không lên tiếng, trong chốc lát cô thử hỏi một câu, “Em nào có trận chiến gì?”

Thiệu Duật Thần cúi đầu cười khổ, sau đó ngẩng mặt nhìn cô, “Còn giả bộ với anh đấy? Em không phải là quán quân võ thuật toàn quốc sao? Còn có thể bị sữa làm phỏng.” Anh đập nắp thuốc mỡ, ngoảnh lại cất vào hộp thuốc, “Ninh Hi, chúng ta đi đăng ký nhé! Như vậy chúng ta thật sự trở thành vợ chồng hợp pháp, phải đối xử chân thành với nhau, hoạn nạn tương phù, bất ly bất khí*.”

(*) ở trong hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau, không rời xa, vứt bỏ nhau.



Uông Ninh Hi có chút thất thần, “Đối xử chân thành với nhau, hoạn nạn tương phù, bất ly bất khí,” lời hứa hẹn này rất mê người, khiến cho cô nhất thời mất đi lý trí, cô dùng sức gật đầu, nước mắt cũng chảy xuống theo, “Được! Chúng ta sống chết cùng một chỗ, vĩnh viễn không xa rời nhau.” Nói xong cô xuống giường, ôm lấy người đàn ông kia từ phía sau, nhịn không được nghẹn ngào.

Thiệu Duật Thần không hề động đậy, cứ được ôm như vậy, trên mặt anh lộ ra nụ cười, nhưng có chút mùi vị thê lương buồn bã. Anh cho cô hứa hẹn lần nữa, cho cô sự cam đoan, cho cô cơ hội nói ra chân tướng với anh, anh không muốn buông tha cho cô.

Mục Uyển Thanh ăn tối xong thì ra ngoài, dọc đường cô ta nhớ tới Đoàn Dịch Lâm liền nổi giận một bụng, đến đỉnh núi thì nhìn thấy Đoàn Dịch Lâm ôm Lư Bội Nghiên ở xa xa đang nằm ngửa trên xe ngắm sao. Mục Uyển Thanh có phần khinh thường, mở đèn thật lớn chiếu vào bọn họ.

Sắc mặt Lư Bội Nghiên lập tức trở nên rất khó coi, không còn nụ cười và hưng phấn của ban nãy, “Lại lấy em ra làm tấm chắn, em biết anh không có tâm tư cùng em lên núi ngắm sao.” Nói xong cô ta sửa lại quần áo bừa bộn, rồi ngồi vào trong xe.

Đoàn Dịch Lâm chép miệng vài cái, vẫn còn giữ mùi hương của Lư Bội Nghiên trong miệng, hắn nhướng mày, đi bộ chầm chậm sang đây, không vội không chậm mà mở cửa xe của Mục Uyển Thanh rồi ngồi vào.

“Hôm nay có phải anh điên rồi hay không, lại gọi điện thoại cho tôi vào lúc đó, anh không phải muốn hại tôi chết chứ.” Mục Uyển Thanh không phân tốt xấu mà nổi giận với Đoàn Dịch Lâm. Hắn dường như cũng không tức giận, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười xấu xa, “Cô không phải đã quở mắng tôi rồi sao, thế mà vẫn còn hung hăng như vậy. Nhưng mà…” Hắn lấy ra một điếu thuốc, chậm rãi đốt lên, sau đó hút một hơi thật sâu rồi phun ra một làn khói. Mục Uyển Thanh không nhịn được mà ho khan, “Tôi không thích người khác hút thuốc ở trước mặt tôi.”

“Tôi cũng không thích người khác vung tay muốn chân với tôi.” Hắn quay đầu, phun khói thuốc về phía Mục Uyển Thanh, sau đó cười ha ha, “Đừng ở trước mặt tôi nói cô thích hay không, ngay cả gọi điện thoại mà cô cũng khẩn trương như vậy, cô nói xem nếu hắn biết cô với tôi ở cùng một chỗ, còn đem rất nhiều tin tức tiết lộ với tôi, còn đem văn kiện quan trọng cho tôi…” Nói xong Đoàn Dịch Lâm không hề khách khí mà lấy cái túi da ở phía trước, mở ra rút lấy văn kiện bên trong, đề mục ở trên là kế hoạch cải tổ Thiệu thị.

Mục Uyển Thanh khiếp sợ nhìn hắn, “Anh dám uy hiếp tôi?” Cô ta hung tợn nhưng không có sức mạnh gì cả.

Đoàn Dịch Lâm cười, “Tôi nào dám uy hiếp Mục tiểu thư chứ, hơn nữa chúng ta hợp tác với nhau, cô lấy được Thiệu thị và hội Thanh Sơn, tôi được đường thuỷ và người phụ nữ kia sau đó quay về hang ổ của tôi ung dung tự tại, chúng ta đâu đã vào đấy, cho nên đừng ai quá đáng với ai, bằng không cá chết lưới rách cũng không ai nguyện ý nhìn đến.”

Mục Uyển Thanh hết cách, kẻ trộm đã lên thuyền không thể quay lại, nếu cô ta không chiếm được con người của Thiệu Duật Thần, như vậy cô ta sẽ lấy lại thứ vốn thuộc về cô ta. Đoàn Dịch Lâm người này cũng không đơn giản, những điều hắn dự đoán đa phần giống như lời hắn nói, điều này Mục Uyển Thanh biết, lăn lộn trong xã hội đen nhiều năm như vậy, đạo lý không có bữa cơm nào miễn phí cô ta rất rõ ràng, nói trắng ra bọn họ chính là lợi dụng lẫn nhau, chẳng qua cô ta cũng tiếp nhận vị trí kế nhiệm, cô ta biết Đoàn Dịch Lâm không thể ở lại