
t phát ra âm thanh
thanh thúy.
Vẻ mặt cô đông lạnh quét một vòng qua đám người, cố ý dừng lại lâu hơn trên người cô gái trẻ tuổi kia. Nhìn chằm chằm vào cô
ta, cho đến khi cô ta chột dạ chuyển tầm mắt đi.
Không biết có
phải là hai người chung đụng càng lâu lại càng giống nhau hay không, ánh mắt kia của cô, quả thật là giống như từ mắt Lận Khiêm trực tiếp hướng
tới vậy. Cực kỳ giống !
Tô Thanh tìm thấy người tâm phúc của mình lập tức nắm thật chặt cánh tay của cô, chạm tới Tống Mộ Thanh.
“Thanh Thanh…”
Tống Mộ Thanh không thể ức chế mềm lòng, an ủi vỗ vỗ tay Tô Thanh, ý bảo bà
đi vào trước. Qua khe hở khi cửa phòng mở ra, Tống Mộ Thanh liếc thấy
Tống Bình đang an tĩnh nằm ở trên giường, trên đầu có trùm một túi lưới, băng gạc, mặt xanh xanh tím tím từng mảng từng mảng, dụng cụ cố định
trên cổ khiến cho cổ của ông ta càng thêm ngắn.
Tống Mộ Thanh một lần nữa hoài nghi ánh mắt năm đó của Tô Thanh.
Sau khi bác sĩ và y tá tản đi, cửa phòng bệnh cũng chỉ còn lại ba người bọn họ, còn có một đứa bé trai khoảng bảy tám tuổi.
Tống Mộ Thanh biết đứa bé kia, trong tư liệu Triệu Nghị giúp cô, viết rất rõ ràng về nó. Nó là em trai cùng mẹ khác cha của cô gái trước mắt này.
Nó nhìn chằm chằm Tống Mộ Thanh, ánh mắt kia khiến cô rất không thoải mái, lại có điểm quen thuộc, nghĩ đến trong thang máy vừa rồi không phải là
ảo giác của cô.
Tống Mộ Thanh châm chọc cười một tiếng, bày ra
một tư thái cao ngạo hướng về cô gái trẻ tuổi kia, trị giá chiến đấu
trong nháy mắt lên tới mức cao nhất.
Lần trước lộ nét mặt này là lúc nào, cô đã sắp quên mất.
“Cô… Cô muốn thế nào?” Cô gái trẻ tuổi kia ngẩng đầu, cố gắng bày ra dáng vẻ cái gì cũng không sợ.
Tống Mộ Thanh lập tức cảm thấy những lời này rất quen thuộc, cười hai tiếng.
“Thật đúng là mẹ con, lời nói nói ra đều giống nhau, nhưng so với da mặt dày, cô thật là học trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy.” Cô thoáng cong giọng, đến gần cô ta,ngữ điệu êm ái càng giống như là bạn bè thân mật.
“Cô…”
“Nơi này là bệnh viện, chớ cãi lộn như người đàn bà chanh chua. Nếu như có
lần sau, tôi sẽ làm cho người ta ném cô và người mẹ đang nằm trên giường bệnh của cô ra ngoài.” di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m Cô cong khóe miệng lên,
giống như thay cô ta phủi phủi bụi bặm, vỗ vỗ bả vai của cô ta : “Cô nên biết, tôi nói được làm được !”
“Bệnh viện không phải là nhà cô mở, cô không có quyền làm như vậy.”
“Tôi đương nhiên không có quyền làm như vậy, nhưng nếu tôi muốn cô không
được ở nơi này, tự hiên sẽ có biện pháp.” Đột nhiên cô vươn tay nắm lấy
cằm cô ta : “Ngoại hình không tồi, chỉ tác điếc, người có gương mặt xinh đẹp này, cũng là người ngu ngốc.”
Là phụ nữ có chút tâm tư sẽ không giống cô ta làm như vậy trước công chúng.
Khóe mắt liếc thấy Lận Khiêm đứng cách bọn họ không xa, quay đầu lại giống
như không có chuyện gì xảy ra cười cười với anh, giống như ác nữ vừa mới uy hiếp người ta kia không phải là cô.
Sắc mặt Lận Khiêm không đổi, đi tới bên người cô nói : “Đi vào thôi.”
Từ đầu đến cuối không hề liếc mắt tới cô gái đứng đối diện với Tống Mộ Thanh.
Tống Mộ Thanh vẫn luôn dũng cảm thừa nhận người khác tốt hơn mình, nói ví dụ như Trần Mặc Mặc thuần lương, lại ví dụ như người con gái xinh đẹp
khiến cô chán ghét trước mắt này.
Khi một người đàn ông ở trước
mặt bạn gái làm như không thấy sắc đẹp, mặc kệ phản ứng đó của anh là
bình thường hay cố ý, cũng sẽ khiến phụ nữ vui mừng, thậm chí hài lòng.
Tống Mộ Thanh vẫn cảm thấy mình là một người phụ nữ phàm tục, cho nên
hiện tại cô phản ứng như vậy cũng là bình thường.
Lận Khiêm vừa
mới họp xong, còn mặc quân trang, lạnh lùng anh tuấn. Tống Mộ Thanh vẫn
cho rằng cái chủng loại kia… đặc hữu quân nhân trên người, dung hợp với
gò bó, thần bí, cùng với phong cách ý thức trách nhiệm, thể hiện không
bỏ sót trên người anh.
Cô rõ ràng hơn ai hết, bộ dáng này của anh có bao nhiêu lực hút với phụ nữ. Cho nên khi bị cô bắt được, trong ánh mắt không chút che giấu vui mừng và hứng thú của cô gái đối diện khi
nhìn thấy Lận Khiêm, cô không có chút nào ngoài ý muốn. Trong phòng bệnh, Tô
Thanh nhìn Lận Khiêm hết sức khó xử, hoàn toàn không phải là lúc cha mẹ
vợ gặp mặt con rể. Mặc dù đã nói chuyện qua điện thoại với nhau, người
vốn cũng không am hiểu xã giao như bà, đang suy đoán sắc mặt âm tình bất định rốt cuộc là đang có cảm giác như thế nào, ngay sau đó đối với
người chưa từng gặp mặt này, nhìn co rể quan quân uy phong lẫm liệt, dọa người cũng không biết nên có thái độ gì.
Không biết nên làm như thế nào còn có Lận Khiêm.
Mọi người đều nói, cha mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng hài lòng, nhưng khi mẹ vợ tương lai quan sát anh thì vẻ mặt lo lắng trùng trùng, ánh mắt
cũng không giống là hài lòng với người con rể này. Chẳng lẽ khong hài
lòng với anh ?
Tống Mộ Thanh đang nhìn Tống Bình bị thương nghiêm trọng đến mức nào, lại bị Lận Khiêm đụng vào cánh tay. Cô quay đầu nhìn anh một cái, dùng một chút mới phản ứng được, vội vàng nói với mẹ cô :
“Đây là Lận Khiêm.”
Lận Khiêm nghe vậy lông mày khẽ động, chuyển
cho cô ánh mắt “cứ n