
ên mặt dầu mỡ. Lại như vậy đi mở cửa cho hai suất ca (người đẹp trai), thật là bất
kính lớn. Không thể làm gì khác hơn là nhìn bọn họ, ngượng ngùng gãi
đầu: "Các anh đã tới, mau vào."
Lâm Dã đem lấy ra từng cái bao
nhỏ trong cái túi lớn cầm trên tay đặt trên bàn, lớn tiếng gọi tôi:
"Tịnh Nhã, nhanh đi rửa mặt súc miệng, tới ăn điểm tâm, tôi mua bánh bao hấp em thích nhất."
Cung Viêm cũng mỉm cười đi tới: "Khá hơn chút nào không?"
Nhìn anh dịu dàng trước mặt, tôi đột nhiên hồi tưởng lại ngày hôm qua nụ hôn mềm nhẹ trên trán lúc tôi hôn mê.
Trong lúc điện quang hỏa thạch, đột nhiên ý thức được, chẳng lẽ là Cung Viêm
hôn tôi? ! Vương tử Cung Viêm hôn tôi? Tôi không khỏi đỏ mặt, tim đập.
Nhưng cẩn thận nghĩ, Cung Viêm cho tới bây giờ chỉ như bạn bè của tôi, làm
sao có thể làm loại chuyện này. Chẳng lẽ là tôi chưa thỏa mãn dục vọng,
sau đó trong tiềm thức cấu tạo nên tưởng tượng.
Nhưng nụ hôn kia lại chân thật như vậy, bây giờ còn có thể cảm giác được nhiệt độ của cánh môi kia.
Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra đây? Tôi lâm vào bên trong vòng lẩn quẩn của con bướm bay quanh thôn trang.
"Tịnh Nhã? Em không thoải mái sao?" Thấy tôi sững sờ ngẩn người tại nguyên chỗ, Cung Viêm lo lắng hỏi.
"Đi, mau đi bệnh viện kiểm tra, ngày hôm qua khuyên em không cần vội vã xuất viện, nhưng em vẫn không vâng lời." Lâm Dã lập tức đi tới, làm bộ muốn
kéo tôi đi ra ngoài.
Tôi phục hồi tinh thần lại, vội vàng khoát
tay: "Không có, không có, tôi rất khỏe, chỉ là vừa tỉnh ngủ, người có
chút hoảng hốt."
Đúng vào lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Thịnh Hạ
cúi đầu, dùng khăn lông lau chùi tóc từ bên trong đi ra, hơn nữa ----
trên người chỉ có khăn tắm vây quanh!
"Thịnh Hạ!" Tôi lên tiếng kinh hô, trời ạh, tôi ngủ mơ mơ màng màng, cho là cô đi làm, kết quả cô lại đang tắm.
Thịnh Hạ ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện Cung Viêm cùng Lâm Dã đã ở đây. Nhất thời ngu ngơ tại chỗ. Mà hai đàn ông cũng rất có phong độ dời đi
ánh mắt.
Thịnh Hạ dù sao cũng là Thịnh Hạ, lập tức làm ra bộ dáng vô sự, nhìn chúng tôi một cái, thong dong đi vào phòng ngủ.
Bất quá, tôi lại phát hiện, lỗ tai cô đỏ.
Trong phòng khách, ba chúng tôi trầm mặc, tràn đầy lúng túng. Lâm Dã hắng giọng, nói: "Hôm nay khí trời tốt."
Tôi nhất thời không nhịn được cười ra tiếng.
"Tốt lắm, nhanh đi rửa mặt. Chúng ta đi nướng thức ăn." Lâm Dã từ trong túi đem thức ăn lấy ra.
"Nướng đồ ăn?" Tôi kinh ngạc, bây giờ đã là tháng 6, quá nóng đi.
"Đúng, liền ở trong sân, yên tâm, chúng tôi chịu trách nhiệm ở dưới ánh mặt
trời nướng, ngươi chịu trách nhiệm ăn là được rồi." Anh cười cười.
Tôi hô khẩu khí: "Anh suốt ngày đùa giỡn thật sự là nhiều lắm, nếu rảnh rỗi như vậy, mau theo đuổi bạn gái mới là thật bản lãnh."
Anh sửng
sốt một chút, sau đó tự giễu cười một tiếng: "Đã bị người theo đuổi
được, nơi nào còn có phần tôi... Tốt lắm, nhanh đi rửa mặt."
Anh không khỏi phân trần, đem tôi đẩy mạnh vào phòng rửa tay. Tôi lắc đầu, cầm lấy bàn chải đánh răng, bắt đầu súc miệng.
Xuyên thấu qua cửa sổ sát đất ở phòng khách nhà Thịnh Hạ, có thể nhìn thấy rõ tình cảnh phía ngoài đình viện, nắng gắt như lửa, tiếng ve kêu oa oa,
hai đại đàn ông đang vừa lau mồ hôi vừa châm lửa nướng đồ ăn, nhìn dáng
dấp rất cao hứng.
Đột nhiên nhớ tới mùa đông năm ngoái đặc biệt
lạnh, cho nên vốn thích ở trong sân nhà mình tự tay chuẩn bị nướng đồ
ăn. Khi đó, cả sân đều bị tuyết bao trùm, tuyết trắng một mảnh. Tôi mặc
rất nhiều tầng y phục, đem cái mũ và khăn quàng cổ khoá ở trên người,
dậm chân không được. Nhiễm Ngạo cười ôm lấy tôi, nói tôi giống như miếng bông lớn...
Nhiễm Ngạo...
Nhớ tới anh, trong lòng trầm trọng bị đè nén, vấn vương u ám quấn quanh.
"Sao vậy?" Thịnh Hạ mặc đồ xong, từ trong phòng ngủ đi ra, đem tôi từ trong mảnh màu xám kéo về.
"Không có chuyện gì." Tôi cười cười, sau đó nói qua chuyện khác: "Đúng rồi, tại sao mấy ngày nay không có thấy Diệp Nghị?"
"Còn đang bận rộn vụ án của Lý Côn."
"Còn chưa bắt được bọn họ?" Tôi vội vàng hỏi. Bọn Thịnh Hạ trong khoảng thời gian này một mực bận rộn truy xét nhóm trộm cắp của Lý Côn. Tuy nhiên
mỗi lần cũng thoát được bọn họ.
"Trừ Lý Côn, những người khác đều bị bắt." Thịnh Hạ bình tĩnh nói: "Bất quá, không phải cảnh sát bọn mình bắt được."
"Có ý gì?" Tôi đột nhiên nghĩ đến ánh mắt âm trầm của Cung Viêm ngày đó, mơ hồ cảm giác được chuyện không đơn giản.
"Thứ năm tuần trước, chúng tôi nhận được tình báo, chạy tới nơi bọn họ ẩn
thân, liền nhìn thấy bọn họ bị đánh thất linh bát lạc.[1'>" Thịnh Hạ nhìn về phía ngoài viện, ánh mắt phức tạp: "Có người cố ý bắt bọn họ trước
chờ bọn mình tới bắt."
Thứ năm tuần trước, trong lòng run lên, đó chính là ngày thứ hai tôi gặp phải Cung Viêm, chẳng lẽ, quả thật là
Cung Viêm làm? Vì giúp chúng tôi báo thù?
Tôi lặng lẽ quay đầu,
nhưng kinh ngạc phát hiện, Cung Viêm đang nhìn về tôi, ánh mắt thâm tình mà bị đè nén. Tôi đỏ mặt lên, bối rối quay người lại, trong lòng loạn
như cỏ hoang trong vườn, để ý tay cầm đồn ăn có chút run rẩy.
Vội vàng vỗ ngực, an ủi mình, nhất định là