Duck hunt
Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322993

Bình chọn: 7.5.00/10/299 lượt.

người không biết sống chết tới đập phá, tôi đi xem một chút." Anh đứng dậy.

"Chúng ta cùng nhau đi." Cung Viêm để xuống cái mâm.

"Không cần, mấy cái tiểu tử, cần tới mày ra tay sao?" Lâm Dã vội vàng ngăn cản anh: "Mày ở đây giúp các cô ấy thu thập cái giá (đồ dùng nướng đồ ăn)."

"Tốt, mày cẩn thận một chút." Cung Viêm vỗ vỗ vai Lâm Dã.

Hai người bọn họ từ nhỏ đã chơi đùa cùng nhau đến lớn, tựa như anh em ruột, cùng nhau vào sanh ra tử nhiều lần, có đôi khi nhìn bọn họ tình thâm ý

trọng, thật sự có chút ít cảm động.

"Huynh đệ, phải cẩn thận

chính là mày a." Lâm Dã thở dài, giơ lên tay áo, thể hiện ra vất bầm

trên tay: "Phụ nữ có thai này bây giờ hormone mất cân đối, tâm tình kích động, ngàn vạn chớ chọc cô ấy. Nhìn, đây chính là kết quả. Bảo trọng."

Tôi tức giận hít sâu một cái, Lâm Dã này, để xem lần sau làm sao thu thập anh.

Ăn cơm xong, Cung Viêm giúp thu thập đồ đạc, nhìn thái độ lạnh như băng của Thịnh Hạ, không thể làm gì khác hơn là rời đi.

"Thật ra thì bọn họ la 2người rất tốt, mặc dù là sống trong giang hồ, nhưng

cho tới bây giờ chưa làm qua chuyện gì thương thiên hại lý, hơn nữa còn

cứu chúng ta, tại sao bồ không thể bỏ xuống thành kiến vậy?" Đợi Cung

Viêm đi, tôi hỏi Thịnh Hạ.

Thịnh Hạ là một người sáng sủa, thích hoặc là ghét đều hiện trên mặt.

Nó cúi đầu, vẫn im lặng không lên tiếng, hồi lâu sau, nhẹ nhàng mà nói:

"Đạo bất đồng, bất tương vi mưu (không cùng chí hướng, không thể bàn

bạc)."

Ném những lời này xong, Thịnh Hạ bưng lên bát đũa, xoay người tiến vào phòng bếp.

Tôi vô lực thở dài, không cách nào miễn cưỡng nó đi thích bọn họ

Dù sao, nó có tự do của mình, có lý do của mình.

Đột nhiên, phát hiện chìa khoá xe của Cung Viêm trên mặt đất, nhất định là

mới vừa rồi khuân đồ làm rớt trên sàn nhà. Vội vàng nhặt lên đem cho

anh.

Mới vừa đi tới khúc quanh, liền nhìn thấy Cung Viêm trở lại. Chân phải bị thương của anh như cũ có chút cứng ngắc, nhưng không chút

nào tổn hại dáng cao thẳng và hiện ngang của anh, cả người tản ra nhu

hòa tự tin.

"Trở lại tìm cái này?" Tôi giơ lên chìa khoá trong tay, hướng anh lắc lư.

"Cám ơn." Anh nhận lấy cái chìa khóa.

"Anh cũng quá sơ ý, ngày nào đó xe bị người đánh cắp mới biết được lợi hại."

"Cám ơn nhiều, còn phiền em đưa đến." Anh xin lỗi cười một tiếng.

"Không sao." Tôi không sao nhún nhún vai: "Ăn nhiều lắm, tản bộ cũng tốt."

Sau đó, trong nháy mắt, yên lặng đầy dẫy bốn phía không khí. Chúng tôi nhìn lẫn nhau, yên lặng không nói gì. Hồi tưởng lại mình sáng nay suy nghĩ

lung tung, trong lòng đột nhiên có chút lúng túng.

Đột nhiên, anh vươn tay, tựa như an ủi sờ sờ tóc của tôi: "Tịnh Nhã, vui vẻ lên chút, hết thảy đều sẽ tốt."

Nhìn về phía anh một cái, tôi rốt cục tin tưởng, có đôi khi, dịu dàng thật

có thể đâm trúng bộ phận mềm mại nhất trong lòng người, hai ngày này,

bất kể là thống khổ cỡ nào, tôi cũng liều mạng nhịn xuống, nhưng bây

giờ, câu nói đầu tiên của Cung Viêm khiến cho lổ mũi của tôi đột nhiên

đau xót.

"Cám ơn." Tôi cúi đầu, làm cho hốc mắt ửng đỏ của mình ẩn tàng trong bóng tối.

"Tôi đi trước. Mau đi về nghỉ ngơi đi." Anh dặn dò, xoay người lẩn vào trong màn đêm.

Thất thần nhìn bóng lưng Cung Viêm, trong lòng một mảnh mờ mịt, thật như anh nói, hết thảy cũng sẽ tốt sao?

"Hàn huyên thật vui vẻ tê nha?" Âm điệu lạnh lùng ở phía sau vang lên.

Chợt quay đầu nhìn lại, phía sau rõ ràng đứng là -- Nhiễm Ngạo!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1'>Thất linh bác lạc: nói tắt là bảy héo tám rụng, ý nói thua mất, không toàn

vẹn, thường nói về mùa màng có số thu hoạch rất kém sút vì bị thiên tai

hay bị sâu rầy phá hại. Chỉ thấy anh mím chặt môi, vẻ mặt lạnh như băng.

"Anh tới làm gì?" Tôi nhất thời không nể mặt, nếu so với người nào lạnh

lùng, ngươi hạ băng tuyết, tôi liền hạ mưa đá! Xem ai lợi hại.

"Tôi quấy rầy đến các người ôn chuyện sao? Thật là rất xin lỗi." Sắc mặt anh càng ngày càng âm trầm, giọng nói quái dị.

"Tôi nghe không hiểu điều kỳ quái anh nói, xin lỗi không tiếp được." Tôi xoay người đi trở về.

Có lẽ Nhiễm Ngạo hiểu lầm động tác mới vừa rồi của Cung Viêm an ủi tôi,

nhưng bây giờ tôi không có tâm tư, cũng không có cần thiết cùng anh giải thích.

Nhưng Nhiễm Ngạo nắm chặt tay của tôi.

Tôi quay đầu nhìn về phía anh, nhìn đến tột cùng muốn làm gì tôi.

Nhiễm Ngạo nhìn tôi , dần dần bình tĩnh trở lại, anh cúi đầu, thấp giọng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi."

Sắc mặt của anh thật không tốt, trên cằm có một mảnh hồ[1'> xanh dài ra, có

thể thấy được tối hôm qua căn bản là không ngủ. Tôi đột nhiên có chút

đau lòng.

"Tịnh Nhã, chúng ta trở về được không?" Anh đem tay của tôi nắm đến khóe miệng, càng không ngừng hôn hít, giọng nói giống như

đứa nhỏ làm sai chuyện.

Tôi nhìn ánh mắt khẩn cầu của anh, lắc

đầu, vô lực nói: "Nhiễm Ngạo, tôi lớn hơn anh 4 tuổi, tôi đôi lúc bất

chợt có loại cảm giác tự ti phức tạp, nhớ tới chuyện này dạ dày của tôi

giống như là bị ngăn chặn, rất khó chịu. Thật."

Quan trọng hơn,

Nhiễm Ngạo không còn là Nhiễm Ngạo, anh giống như thời gian quay ngược

thu nhỏ lại 6 tuổi, đột nhiên